Diệp Trác vừa nói như vậy, Diệp Kiến Quốc tức khắc nhíu mày: “Cái gì? Cái gì mà lưu manh?”

Hoắc Hồng Anh đứng bên cạnh, không nói lời nào, trên mặt lại là vẻ mặt như tôi đã đoán trước được.

Diệp Trác dậm chân một cái, cảm thấy rất bất đắc dĩ, kể lại chuyện người chạy xe máy đến đón Diệp Nhiễm: “Người kia con có biết, là học sinh của trường con, nghe nói rất thích đánh nhau, thường xuyên tụ tập với mấy tên côn đồ bên ngoài quậy phá, học sinh toàn đều sợ cậu ta, ai cũng không dám đắc tội! Con nghe nói trước kỳ thi đại học cậu ta đột nhiên biến mất, ngay cả thi đại học cũng không tham gia, cũng không biết bây giờ đang làm cái gì, dù sao cũng không có tiền đồ gì, chỉ là một lưu manh, ăn chơi đàng điếm, chơi game, trốn học.”

Diệp Kiến Quốc: "Nó sao lại ở cùng loại người như vậy? Nó không phải là thủ khoa của tỉnh sao? Thu khoa tỉnh mà lại ở chung với loại người này, không ai quản nó hả?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play