Edited by Bà Còm



Tiết Thần kêu quản gia Lý Phúc của Đông phủ chuẩn bị xe ngựa cho nàng, nàng muốn về ngõ Yến tử trước.

Sau khi Lý Phúc rời đi liền kêu hai nha hoàn đi theo hầu hạ Tiết Thần. Tiết Thần vừa suy nghĩ vừa đi tới cửa hông, đứng ở dưới mái hiên của cửa sau chờ Lý Phúc chuẩn bị xe ngựa tới đón nàng.

Tiết Thần mặc một thân xiêm y trắng, trên người cũng không có trang sức dư thừa, chỉ là đứng đó thôi mà cũng làm phong cảnh thêm đẹp. Thời tiết đầu hạ có chút oi bức, nhưng nhìn nàng tựa hồ có thể tránh đi cái nóng làm con người trở nên vui vẻ thoải mái. Cả người nàng như một gốc sen trắng "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn" rất thanh khiết ai thấy mà chẳng thích, không cần phải điểm xuyến thêm bất luận biểu tình gì cũng có thể khiến người ta phát giác ra sự mỹ lệ kinh thiên của nàng.

Một chiếc xe ngựa màu lam với văn tự chìm màu nâu chạy qua cửa sau của Tiết gia, đánh xe là một thanh niên mày rậm mắt to, múa may roi ngựa tựa hồ gấp rút lên đường.

Bởi vì con đường phía cửa sau vốn không có người lui tới nên Tiết Thần không khỏi nhìn thêm vài lần, vừa lúc nhìn thấy mái cong sau xe treo thú trấn linh, một khối mộc bài bằng gỗ sam rũ xuống trên đó viết ba chữ "Đại Lý Tự".

Nàng nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa kia thẳng đến khi nó biến mất, sau đó mới như ngẫm nghĩ điều gì thu hồi ánh mắt.

Xe ngựa của Đại Lý Tự tại sao lại đi qua nơi này?

Lý Phúc tự mình dắt xe ngựa đến cho Tiết Thần, tìm một lão phu trong phủ đánh xe. Lúc hai nha hoàn đỡ Tiết Thần lên xe Tiết Thần mới quay đầu lại hỏi Lý Phúc một câu: “Phúc bá, trong phủ chúng ta có việc cần lui tới với Đại Lý Tự sao?”

Lý Phúc là nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi với hàm râu dê nhìn rất giỏi giang, nghe Tiết Thần hỏi như vậy nghĩ nghĩ rồi mới lắc đầu nói: “Không nghe nói trong phủ có chuyện gì muốn phiền Đại Lý Tự.”

Tiết Thần nhìn ông rồi gật gật đầu, để hai nha hoàn nâng lên xe ngựa, hai nha hoàn ngồi mỗi bên một người hộ tống Tiết Thần về ngõ Yến tử.

***

Tiết Uyển được Ninh thị phái người đưa về hẻm Miêu nhi, Từ Tố Nga tự mình ra đón. Từ Tố Nga có bộ dáng thập phần dịu dàng lịch sự tao nhã, gương mặt tinh mỹ, có loại nhu mỹ ý nhị của vùng sông nước Giang Nam, khoảng hai mươi mấy tuổi nhìn rất trẻ, mặc một thân xiêm y nửa cũ nửa mới màu sắc nhã nhặn làm ả ta thoạt nhìn giống như một phu nhân ưu nhã của phủ đệ nhà cao cửa rộng, không chút nào có dáng vẻ ti tiện của một ngoại thất ở trong phòng ốc sơ sài.

Thấy Tiết Uyển ủ rũ cụp đuôi từ trên xe ngựa bước xuống, Từ Tố Nga dường như đoán được đã xảy ra chuyện nhưng lại không để lộ một chút tức giận nào. Biết người đưa Tiết Uyển trở về chính là ma ma hầu hạ bên người của Tiết Lão phu nhân thì càng cung kính hơn, đón ma ma vào đại sảnh tiếp đãi như thượng khách, còn sai nha hoàn quỳ xuống dâng trà.

Tống ma ma khách sáo một phen, sau đó trực tiếp kêu người đưa đến một chiếc khay bọc vải nhung đỏ, phía trên phủ một tấm lụa hỉ màu đỏ. Sau khi đem khay đặt trên bàn giữa đại sảnh, Tống ma ma liền đưa tay xốc lên miếng lụa đỏ phủ trên khay, lộ ra sáu hàng mỗi hàng bốn thỏi bạc, tổng cộng hai mươi bốn nén bạc, mỗi nén khoảng hai mươi lượng, tổng giá trị bốn trăm tám mươi lượng bạc hiện ra trước mắt Từ Tố Nga. Tươi cười trên môi Từ Tố Nga hơi thu liễm một chút, thanh âm nhu nhã không giống phụ nhân trung niên truyền ra: “Ma ma đây là ý gì?”

Tống ma ma cười cười với ả ta, thần thái mang theo một cổ ưu việt cao cao tại thượng, đối với loại nữ nhân đắm mình trụy lạc làm ngoại thất cho người ta thì cần gì phải tỏ ra tôn kính, nhưng ma ma cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ trưng ra một vẻ tươi cười đầy mặt nói: “Di nương đại hỉ. Đây là Lão phu nhân phân phó nô tỳ đưa tới tiền biếu, di nương một lòng đi theo Đại gia nhà ta, công lao vất vả vì Đại gia sinh dục một tử một nữ càng lớn hơn. Nhà khác nạp thiếp cũng chỉ đưa đến mấy chục lượng bạc mà thôi, nhưng Lão phu nhân từ tâm rộng rãi, cấp cho di nương bốn trăm tám mươi lượng, cũng coi như là khen thưởng di nương. Hiện giờ Đại phu nhân đã qua đời, Đại gia nguyện vì phu nhân chịu tang, chờ đến một năm mãn tang kỳ thì Tiết gia sẽ phái tới cỗ kiệu nghênh di nương nhập phủ hưởng phúc.”

Tươi cười trên mặt Từ Tố Nga rốt cuộc không giữ nổi, liếc mắt nhìn Tiết Uyển đang cúi đầu không nói, không dấu vết nhíu mày lại, thanh âm vẫn nghe không ra hỉ nộ hỏi: “Chuyện này sao lại đột nhiên như vậy? Xin hỏi ma ma đây thật sự là ý tứ của Lão phu nhân à? Lão phu nhân muốn ta nhập phủ làm thiếp, ma ma có nghe lầm không?”

Hôm nay Tống ma ma ở Đông phủ cũng coi như đã chứng kiến toàn bộ sự tình, hơi hơi mỉm cười từ trên ghế đứng lên, cúi đầu vừa chỉnh lại tay áo căn bản không loạn chút nào vừa giống như tùy ý trả lời Từ Tố Nga: “Từ di nương thật biết nói chơi, chuyện lớn như vậy nô tỳ sao lại có thể không sử dụng lỗ tai cho tốt, cũng sẽ không nghe lầm. Lão phu nhân nói đúng là di nương, di nương là thân mẫu của Uyển tiểu thư mà. Hôm nay Uyển tiểu thư vì di nương nhập phủ nhận cha, hiện giờ chỉ sợ hơn một nửa vòng quý nhân trong kinh thành đều biết thân mẫu của Uyển tiểu thư là di nương của Tiết gia.”

Dây thần kinh căng như dây đàn của Từ Tố Nga cuối cùng cũng bị đứt phụt. Tống ma ma để lại bạc, nói xong lời cần nói liền rời đi, sảnh đường to như vậy cũng chỉ dư lại Từ Tố Nga và Tiết Uyển, Tiết Lôi đã chín tuổi, đang theo học tư thục  bên ngoài, hiện tại còn chưa về nhà.

Tiết Uyển cúi đầu, vặn xoắn chiếc khăn trong tay, dường như hận không thể cắn nát chiếc khăn này, không dám ngẩng đầu nhìn gương mặt Từ Tố Nga, bởi vì nàng ta biết gương mặt kia nhất định sẽ thực khủng bố.

Nương của mình tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, nhưng trong xương cốt chính là tính tình ai cũng không thể khi dễ được, khi giận lên thì còn hung dữ hơn so với nam nhân.

Gắt gao nhìn chằm chằm Tiết Uyển, Từ Tố Nga ngồi vào vị trí lúc trước Tống ma ma ngồi, lạnh lùng chất vấn Tiết Uyển: “Ngươi kêu Tú tỷ nhi dẫn ngươi đi Tiết gia sao? Gặp cha ngươi rồi à? Rốt cuộc sao lại thế này? Nói!”

Từ Tố Nga đập bàn một cái phát ra tiếng vang thật lớn. Tiết Uyển không chút suy nghĩ liền quỳ xuống, lắp bắp đem sự tình phát sinh ở Tiết phủ hôm nay từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều thuật lại cho Từ Tố Nga biết, hơn nữa không hề giấu diếm thay Tiết Thần, đem câu "Lưu tử bỏ mẫu" của nàng cũng nói cho Từ Tố Nga nghe, chỉ hy vọng có thể dùng câu đó dời đi một chút lửa giận của Từ Tố Nga gián xuống trên người nàng ta, ngược lại muốn đem mọi trách cứ đổ lên đầu Tiết Thần.

Nghe Tiết Uyển nói xong, vẻ mặt Từ Tố Nga trở nên ngưng trọng, gương mặt tú lệ bị che kín bởi một màn sương lạnh. Móng tay vừa mới nhuộm nước hoa phượng tiên đỏ thắm bấu vào lòng bàn tay, ngón tay siết chặt đến nỗi khớp xương trở nên trắng bạch, đôi mắt vốn dĩ xinh đẹp giờ trừng to lộ ra vẻ âm ngoan.

Từ Tố Nga vung tay lên đem tất cả khay nhung cùng vải lụa đỏ quét sạch xuống sàn, những nén bạc rơi loảng xoảng vung vãi đầy đất.

Từ Tố Nga nhìn chằm chằm vào những nén bạc rơi vãi trên mặt đất, chỉ cảm thấy dưới ánh nắng những thỏi bạc này càng phát sáng đến loá mắt tựa hồ đang nhấn mạnh sự ti tiện của mình, bốn trăm tám mươi lượng . . . mình theo Tiết Vân Đào mười hai năm, mai danh ẩn tích, vì hắn sinh hạ một tử một nữ, chịu biết bao áp lực cũng không muốn cùng hắn nhập phủ làm thiếp. Từ Tố Nga cho rằng Tiết Vân Đào biết tâm tư của mình, hơn nữa cũng cam chịu. Nhưng hôm nay bởi vì một hành vi lỗ mãng của hài tử mà sự ẩn nhẫn bao nhiêu năm đều hóa thành tro tàn, kết quả chẳng qua chỉ thành một thiếp thị đê tiện!

Tiết Vân Đào căn bản không biết mình vì hắn đã trả giá bao nhiêu, hiện giờ dùng bốn trăm tám mươi lượng liền muốn tống cổ mình đi . . .

Tiết Uyển thấy mẫu thân mắt lộ ra hung quang vẫn không nhúc nhích ngồi yên một chỗ, bèn thử thăm dò đi đến nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Nương, ngài làm sao vậy? Ngài đừng làm con sợ! Chuyện này đều do nha đầu Tiết Thần kia, nó quá xấu xa, con . . .”

Tiết Uyển nói còn chưa nói xong đã bị Từ Tố Nga cắt ngang, lạnh giọng quát: “Câm miệng! Đi ra ngoài quỳ, khi nào ta cho phép mới được đứng lên.” Lúc nãy Từ Tố Nga nghe Tiết Uyển kể lại sự tình phát sinh ở Đông phủ, làm sao sẽ không nghĩ ra chuyện này từ đầu tới đuôi chính là nữ nhi của Lư thị chủ mưu, nha đầu đó muốn mượn tay Uyển nhi làm chuyện ngoại thất bị bại lộ trước mắt mọi người, khiến Tiết Vân Đào và Tiết gia không có cơ hội cho mình nhập môn làm chính thê.

Tuy rằng Từ Tố Nga không biết Tiết Thần làm thế nào nhận ra Uyển nhi, nhưng chuyện này nếu đã phát sinh thì cũng chỉ còn có thể đi đến nước đó, không có đường lui nữa rồi. Vốn dĩ cho rằng nữ nhi của Lư thị cũng sẽ mềm yếu vô dụng giống bà ta, hiện giờ coi bộ mình đã coi thường nha đầu này, nhất thời khinh suất nên mới gặp đả kích lớn như vậy.

Tiết Uyển năm nay mười tuổi, vẫn luôn lớn lên bên người thân mẫu, chưa lý giải thông thấu sự khác biệt rất lớn về thân phận của đích mẫu thiếp thị và ngoại thất trong các gia đình danh vọng. Dưới mắt nàng ta thì chỉ cần có thể tiến vào Tiết gia, ở trong tòa nhà vừa lớn vừa đẹp kia thì cho dù là thiếp thị cũng hơn hẳn ở trong tiểu viện bốn gian bên ngoài. Vì thế Tiết Uyển cũng không cách gì chân chính hiểu được tâm tư của Từ Tố Nga.

Hiện giờ nghe Từ Tố Nga muốn phạt mình, bao nhiêu năm kiêu căng đã khiến Tiết Uyển nhịn không được cãi lại: “Nương, rõ ràng chính là Tiết Thần sai, ngài lại phạt con làm gì! Sau này ngài vào Tiết phủ, làm di nương của nàng ta, còn sợ không giáo huấn được nàng ta sao?”

"Bang". Từ Tố Nga giáng một cái tát vào mặt Tiết Uyển.

Đây là lần đầu tiên Tiết Uyển bị đánh, khuôn mặt nhỏ tràn đầy biểu tình kinh ngạc, một tay bụm mặt, khó có thể tin nhìn mẫu thân nhà mình, thật lâu cũng nói không ra lời.

Từ Tố Nga lại không thấy đau lòng một chút nào, ngược lại nhìn nữ nhi vụng về khiến mình đau đầu không dứt, chỉ ra ngoài cửa trầm giọng quát: “Ta lặp lại lần nữa, đi ra ngoài quỳ!”

Lần này, Tiết Uyển lại không dám nói nửa câu, bụm mặt từ trên mặt đất bò dậy, căm giận đi ra giữa sân quỳ xuống, nước mắt ủy khuất cứ thế mà tuôn ra, trong đầu lại nhớ tới hình ảnh uy phong của Tiết Thần ở Tiết gia. Hết thảy đều bởi vì Tiết Thần!

Cùng là nữ nhi của Tiết gia, nàng ta lại có được nhiều thứ như vậy, ở tại tòa nhà vừa lớn vừa rộng, xuất nhập có người hầu hạ, đi ra ngoài có xe đi theo, ngay cả nói một câu cũng có vô số người phải nghe theo nàng ta, tùy tiện đưa tặng quà bằng nửa tháng chi tiêu của nhà mình, vậy còn mình thì sao? Từ nhỏ phải theo mẫu thân sinh sống trong một tiểu viện, người hầu hạ bất quá chỉ có hai ba nha hoàn thô sử, ăn đồ cũng không ngon miệng bằng ở Tiết gia, ngay cả nước uống cũng không thơm bằng, vì sao lại như vậy?

Cho nên sau khi Tiết Uyển thấy được Tiết Vân Đào liền quyết định mặc kệ dùng phương pháp gì, lần này nàng ta nhất định phải tiến vào Tiết gia, dù cho nương đi làm thiếp thì đã sao chứ? Bất quá chỉ là sau khi chết không được đưa bài vị vào từ đường mà thôi, sinh thời không phải có thể hưởng phúc sao?

Huống chi Lão phu nhân cũng nói, mình và Tiết Lôi vốn dĩ là công tử và tiểu thư chân chính của Tiết gia,  sinh ra cũng nên là kim tôn ngọc quý. Một khi đã như vậy, bọn họ vì sao phải đi theo mẫu thân  sống trong căn phòng cũ kỹ qua ngày chứ?

Tiết Uyển tuy rằng quỳ trên đất, kỳ thật trong lòng có chút oán trách mẫu thân. Trước đây Tiết Uyển không biết Tiết gia thanh quý bao nhiêu, hôm nay đến đó mới thấy được. Nếu mình và Tiết Lôi sinh ra ở Tiết gia, vậy thì đã được hưởng một cuộc sống cẩm y ngọc thực, chỉ là mẫu thân lại cố tình muốn giữ bọn họ bên người, lại không thể cung cấp cho bọn họ một cuộc sống tốt, đúng là làm cho bọn họ bị mất đi mười năm sung sướng, vậy thì mẫu thân có tư cách gì mà nổi giận với mình đây chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play