Edited by Bà Còm in Wattpad
Hoàng thị phái người đi thỉnh Chính Hưng Hầu phu nhân Vưu thị tới phủ, giao lá thư của Công chúa viết cho Vưu thị xem. Vưu thị đọc kỹ càng một lần nhưng cũng không lập tức phát biểu gì mà chỉ khép thư lại, giương mắt nhìn Hoàng thị thật lâu sau mới hỏi: “Trưởng công chúa viết thư này là có ý gì?”
Hoàng thị hừ lạnh một tiếng: “Có ý gì hả? Hừ, còn có thể là ý tứ gì, chính là chướng mắt nhà chúng ta đấy thôi. Nhưng nàng chướng mắt thì cứ chướng mắt, làm gì một hai phải đưa tiện nhân Đào thị kia tới nhục nhã ta chứ? Ngươi chưa nhìn thấy hai khuê nữ 'dưa vẹo táo nứt' của ả ta đâu, dạng nữ tử như vậy mà cũng muốn tiến vào cửa Khang gia. Ta thấy đầu óc của Trưởng Công chúa coi bộ bị cửa kẹp rồi, quả thực quá sức không thèm để ta vào mắt.”
Vưu thị lại cúi đầu nhìn thoáng qua bức thư đã được gấp lại, gật đầu nói: “Thật là có điểm quá phận. Công chúa tự mình coi Đào thị như trân bảo, còn tưởng rằng người khác cũng nên quý trọng ả ta, cái dạng người như vậy mà cũng dám lên mặt.”
Được Vưu thị tán đồng, Hoàng thị càng thêm tức giận, đập bàn một cái nói: “Không được, nỗi hận này ta nuốt không trôi. Nếu Đào thị ỷ vào uy danh Trưởng Công chúa tới làm nhục ta, vậy ta đây phải đi đến gặp Trưởng Công chúa hồ đồ kia, giáp mặt chất vấn rốt cuộc nàng có ý gì.”
Vưu thị nghĩ ngợi một lúc rồi có chút do dự ngập ngừng: “Chuyện này . . . không tốt lắm đâu, rốt cuộc nàng cũng là Trưởng Công chúa. Tuy nói có chút hồ đồ nhưng thân phận vẫn còn ở đó, huống chi Lâu gia cũng không phải dễ chọc vào.”
Hoàng thị ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Sợ cái gì, tính nết của Trưởng Công chúa chẳng lẽ ngươi còn không biết sao? Vừa mềm yếu lại vừa không quyết đoán, ngay cả hạng người như Đào thị cũng có thể bắt chẹt nàng huống chi là chúng ta! Hơn nữa, lúc này chúng ta cầm trong tay bức thư do chính tay Trưởng Công chúa viết, cho dù Lâu gia có hỏi đến thì chúng ta cũng có lý mà. Loại sự tình này cho dù nháo đến chân trời thì chúng ta cũng có lý -- mua bán không thành thì cũng còn nhân nghĩa, nàng coi thường nhi tử của ta thì thôi, cứ âm thầm phái người tới nói với ta một tiếng là được rồi, nhưng nàng cố tình phải để Đào thị làm như thế, cho phép Đào thị leo lên đầu ta giương oai. Nỗi hận này ta nói gì cũng sẽ không nuốt xuống được. Ngày mai ngươi hãy cùng ta tới cửa, ta thật muốn nhìn Lâu gia và Trưởng Công chúa giải thích chuyện này thế nào với ta!"
Nghe Hoàng thị nói xong, Vưu thị vẫn có chút do dự: “Ai nha, ta thấy vụ này vẫn nên nghĩ lại đi! Trưởng Công chúa đúng ra cũng chưa nói gì, chỉ nói để Nhị công tử nhìn các nàng một cái, cũng chưa nói nhất định phải bắt Nhị công tử cưới các nàng. Huống chi, người khác không biết nhưng chúng ta còn chưa biết sao, tật xấu của Nhị công tử thật không ít đâu.”
Tuy nói ở trong vòng huân quý không phải chỉ có một mình Khang Nghĩa Thần thích nam phong, nhưng chung quy vẫn là sự tình không nên bày lên mặt bàn. Nếu Khang gia còn muốn cưới nữ tử danh môn quý tộc trở về làm chính thê thì chuyện này liền không thể lộ ra, nếu đã lộ ra thì thử hỏi còn có danh môn vọng tộc nào chịu đem nữ nhi gả vào để thủ thân sống kiếp quả phụ đây chứ!
Hoàng thị cũng đã suy xét đến vấn đề này, bởi vậy cười một cách chắc chắn trấn an: “Vụ này ngươi cứ yên tâm đi, lúc ta thỉnh các ngươi đi làm mai cũng đã kêu Thần ca nhi đem người của hắn đưa đến chỗ khác, hiện giờ hắn ở bên ngoài thay phiên trụ hết chỗ này đến chỗ khác, cho dù người ngoài có muốn hỏi thăm cũng hỏi không ra. Tính tình của Công chúa vừa mềm mại vừa mơ hồ, đâu thể nghĩ đến phương diện này? Ngươi cũng đừng do dự, chúng ta có giao tình nhiều năm như vậy, ta hiếm khi có chuyện muốn nhờ, ngươi có thể giúp ta hay không? Lần trước ngươi muốn đi đến nháo ở nhà tiểu cô của ngươi, còn không phải ta đi với ngươi sao, đến khi ta có việc thì ngươi lùi bước à?”
Vưu thị thầm hiểu rõ ràng cho dù bọn họ trực tiếp tìm tới cửa thì với tính tình của Trưởng Công chúa cũng sẽ không gây hại gì đến bọn họ. Chẳng qua Vưu thị sợ chọc vào Lâu gia, lại sợ nhi tử của Hoàng thị không sạch sẽ, hiện giờ nếu Hoàng thị đã nói như vậy thì Vưu thị cũng không có gì phải lo lắng, rốt cuộc đây cũng là chuyện giao tình có qua có lại, ngươi giúp ta lần này thì ta giúp ngươi lần khác, sau này nếu mình có chuyện gì khó làm thì cũng cần Hoàng thị hỗ trợ.
Nghĩ vậy nên Vưu thị lập tức đáp ứng, hai người quyết định sáng sớm ngày mai sẽ rủ nhau đi Vệ Quốc Công phủ mắng vốn Trưởng Công chúa, xả giận một phen!
*Đăng tại Wattpad*
Tiết Thần cùng Khâm Phượng và các nha hoàn đang đồ hoa văn để thêu. Đêm qua Tiết Thần thật sự chịu không nổi bèn đưa ra điều kiện với người nào đó, nói sẽ làm cho chàng ta một bộ y phục mới nếu chàng ta chịu tha cho nàng. Người nào đó đã do dự đáp ứng, vì thế Tiết Thần cũng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, quả thực muốn đích thân động thủ làm cho người nào đó một bộ trung y, chờ sau này tay nghề nàng khá một chút thì sẽ làm đến áo ngoài.
Đang đồ mẫu thêu thì Cố Siêu từ bên ngoài vội vã tiến vào, Tiết Thần ngồi trong đình hóng gió ở sân viện gặp hắn. Cố Siêu vừa thở dốc vừa báo cho Tiết Thần một chút tin tức: “Thuộc hạ vẫn ở đó nhìn chằm chằm, Tuyên Ninh Hầu phu nhân và Chính Hưng Hầu phu nhân dự tính ngày mai sẽ tới cửa. Tuyên Ninh Hầu phu nhân đã sai người gác cổng chuẩn bị ngựa xe cho sáng mai.”
Tiết Thần gật đầu: “Ta đã biết. Sự tình vẫn cứ theo kế hoạch mà tiến hành, người của ngươi vẫn canh chừng kỹ chứ?”
“Vẫn nhìn chằm chằm, buổi sáng ngày mai là có thể dẫn theo Đào thị đi bắt người.” Cố Siêu đã sớm căn cứ theo chỉ thị của Tiết Thần an bài sẵn sàng hết thảy, hiện giờ chỉ chờ Tuyên Ninh Hầu phủ xuất động.
Tiết Thần cong môi cười: “Làm cho xinh đẹp đấy. Đừng lộ tẩy!”
Cố Siêu vỗ ngực bảo đảm: “Phu nhân cứ yên tâm đi, thuộc hạ là người làm việc cẩn thận 'không sánh ra ngoài một giọt nước'. Trong phủ của Đào thị có mấy miệng ăn, nhà ở nơi nào chúng ta đều điều tra rành mạch, chuyện này bảo đảm sẽ làm thỏa đáng.”
Sau khi cho hắn rời đi, Tiết Thần liền tiếp tục về phòng đồ hoa văn, ở trong lòng phỏng đoán xem vở diễn ngày mai sẽ xuất sắc đến độ nào?
*Đăng tại Wattpad*
Đào thị bị người ta rượt đuổi một lèo y như "chuột chạy qua đường", hai nữ nhi cũng bị ăn vài cú đánh, trong lòng tức giận không thôi, bao nhiêu hảo cảm đối với Khang Nhị công tử nháy mắt liền biến mất. Đào thị ở nhà đá cái bàn, quăng cái chén, phát tiết đã lâu vẫn không ngừng lại.
Hai cô nương bị sợ hãi nên đều trở về phòng nghỉ ngơi. Nha hoàn Thúy Hỉ bên người Đào thị ra chào đón cho Đào thị thuận khí, đúng lúc an ủi: “Phu nhân, ngài đừng tức giận, ngài chính là nghĩa tỷ của Công chúa, những người đó đắc tội với ngài còn không phải cũng như đắc tội với Công chúa hay sao? Ngài bị ủy khuất chẳng lẽ cứ thế mà nuốt xuống? Nhất định phải cho Khang gia một trận giáo huấn mới được.”
Thúy Hỉ nói làm Đào thị cũng đỡ tức, vỗ về ngực thở dốc, giương mắt nhìn tiểu nha đầu lanh lợi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không sai, Khang gia là cái thá gì mà cũng dám đối với ta như vậy! Thúy Hỉ ngươi cũng không biết Khang gia kia đáng giận bao nhiêu, ta vốn tưởng rằng Khang Nhị công tử là người tốt, nhân phẩm xuất chúng . . . Ta nhổ vào! Đồ thứ Thỏ nhi gia, ngươi coi hắn có dơ bẩn hay không! Cái thứ Thỏ nhi gia đó mà cũng dám đánh ta! Chuyện này ta nhất định phải nói cho Công chúa, ta phải kêu Công chúa ra mặt cho ta , ta muốn Khang gia phải dập đầu xin lỗi ta! Đúng, phải làm như vậy, ta liền đi tìm Công chúa ngay bây giờ, tố cáo hắn một phen!”
(Thỏ Nhi Gia: theo truyền thuyết là một vị thần phấn điêu ngọc trác trên cung trăng, chuyên giúp đỡ và thành toàn cho các cặp đồng tình luyến ái)
Đào thị nói xong liền muốn đi ra ngoài, lại bị Thúy Hỉ kéo lại: “Ai da, phu nhân, ngài không thể cứ đi như vậy được đâu! Không có bằng chứng thì Khang gia sẽ trở mặt, đến chết cũng không nhận! Ngài không có bất kỳ chứng cứ gì không phải sao? Đến lúc đó, Công chúa còn tưởng rằng ngài ba hoa chích choè muốn châm ngòi ly gián đấy.”
Thúy Hỉ nói làm Đào thị hiểu ra, thu lại bước chân chần chờ một lát mới gật đầu: “Không sai, ta cũng không có chứng cứ ở trên tay, chuyện Khang Nhị công tử bao Thỏ nhi gia, chỉ cần hắn chối bay thì không ai có thể làm gì hắn! Không chừng thật đúng là sẽ để Công chúa nghĩ rằng ta chuyện nhỏ xé to, nói hươu nói vượn. Vậy phải làm sao bây giờ?”
Thúy Hỉ cười ghé sát vào Đào thị, thầm thì bên tai ả ta mấy câu. Đào thị liền trừng lớn hai mắt nhìn Thúy Hỉ, nhếch miệng cười hỏi: “Có thể thành công sao?”
“Đương nhiên có thể thành công! Chỉ cần phu nhân bắt hai gã ẻo lả kia, giải bọn họ đến trước mặt Công chúa, đến lúc đó còn sợ Công chúa không làm chủ cho ngài hay sao? Trực tiếp xử phạt Khang gia ngay tại chỗ còn được nữa là!”
Đào thị liên tục gật đầu: “Không tồi không tồi! Nên như thế, nên như thế! Vẫn là ngươi thông minh, chỉ là . . . ta sai ai đi bắt người cho ta?”
Thúy Hỉ nói thêm: “Chuyện này phu nhân không cần lo lắng, nhà nô tỳ không thiếu nhất chính là huynh đệ thân thích. Để hôm nay nô tỳ trở về hô một tiếng, kêu bọn họ sáng sớm ngày mai kéo tới mười hai mươi người gì đó. Ngài đã biết địa điểm rồi phải không? Ngày mai ngài liền dẫn bọn họ đi đến tại chỗ bắt người, bắt xong trực tiếp lôi đến Quốc Công phủ tìm Công chúa.”
Đào thị hiện tại nhìn Thủy Hỉ đúng là càng ngày càng thích, nha đầu này thật lanh lợi. Nếu chuyện này thành công thì sẽ kêu nhi tử nạp nàng làm thiếp, cất nhắc nàng ta làm di nương, vậy coi như là thưởng cho nàng ta.
*Đăng tại Wattpad*
Xe ngựa của Tuyên Ninh Hầu phủ giờ Tỵ một khắc liền đến trước cửa Vệ Quốc Công phủ, cùng đi theo còn có Chính Hưng Hầu phu nhân Vưu thị, còn thêm Trấn Quốc Công phu nhân Chu thị bị bọn họ mời đến để tạm thời chủ trì công đạo. Sau khi người gác cổng thông truyền một phen liền thỉnh ba vị quý phu nhân đi vào. Trưởng Công chúa ở đại sảnh của Kình Thương viện tiếp kiến bọn họ, Tiết Thần cũng đi theo hầu hạ bên người Trưởng Công chúa.
“Mới sáng sớm mà sao các vị lại ước hẹn cùng tới?” Trưởng Công chúa vẫn luôn hòa khí như vậy, chưa nghe tiếng nói chỉ nghe tiếng cười, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng êm ái ôn nhu quả thực không giống một Công chúa.
Hoàng thị thầm cười lạnh một tiếng, sau đó trao đổi ánh mắt với Vưu thị, lúc này mới tiến ra lên tiếng: “À, hôm qua nhận được hậu ái của Công chúa, thay ta tìm người cho nhi tử, hôm nay ta liền muốn đích thân tới cửa nói lời cảm tạ Công chúa, vừa lúc Chính Hưng Hầu phu nhân và Trấn Quốc Công phu nhân ở trong phủ làm khách nên cùng theo ta tiến đến.”
Công chúa tiếp nhận trà Tiết Thần tự tay dâng lên, cầm trong tay cũng chưa uống, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoàng thị hỏi: “Hóa ra là vì chuyện này. Thật ra ta cũng quên hỏi, Nhị công tử cảm thấy hai vị cô nương của Đào tỷ tỷ thế nào?”
Hoàng thị hừ lạnh một tiếng, ngữ điệu cũng trở nên âm dương quái khí: “Hừ, cảm thấy thế nào Công chúa còn không biết sao? Ta thật tin vào ánh mắt của Công chúa, cho rằng Công chúa thay nhi tử của ta chọn lựa đều là những nhà tuyệt đỉnh, nhưng hai cô nương Sài gia thì quả thật ta không nguyện ý nhiều lời, nói nhiều sợ ảnh hưởng đến khuê dự của các nàng. Chỉ là, hai cô nương như vậy mà Công chúa cũng có thể đưa đến tay ta, thật sự khiến tâm ta quá lạnh!”
Công chúa buông chén trà, nghiêm túc hỏi Hoàng thị: “Như thế nào, Nhị công tử không thích các nàng hay sao? Cũng không thành vấn đề . . . Hắn . . .”
Trưởng Công chúa còn chưa nói xong đã bị Hoàng thị ngắt lời: “Dung mạo và gia thế như vậy thì sao nhi tử của ta có thể thích được chứ? Nói câu đại bất kính, nếu Công chúa thật sự cảm thấy hai vị cô nương Sài gia thực tốt, vậy sao lúc trước không cho Thế tử cưới vào cửa? Vì sao Công chúa chọn tới chọn lui cũng muốn chọn vị Tiết tiểu thư với nhân phẩm tướng mạo như thế làm tức phụ? Công chúa thật là 'nặng bên này nhẹ bên kia' rồi.”
Hoàng thị nói xong thì Công chúa cũng muốn giải thích một chút, ai ngờ lại bị Vưu thị giành trước lên tiếng: “Đúng vậy, từ xưa đã có một câu, 'chuyện mình không muốn thì đừng bắt người khác làm'. Bản thân Công chúa còn không muốn cưới vào cửa làm tức phụ, vì sao cố tình đẩy qua cho Khang gia?”
Công chúa liên tục xua tay: “Không không không, không phải, ta, ta chỉ muốn Khang Nhị công tử và hai nữ nhi của Đào tỷ tỷ gặp mặt một lần, cũng không hề có ý nhất định phải tác hợp, các vị đây là hiểu lầm rồi.”
Thấy Công chúa mềm yếu không biết giận, Hoàng thị càng hăng hái, thanh âm dần dần lớn lên: “Công chúa nè! Ngài chính là Công chúa cành vàng lá ngọc! Ngài đột nhiên viết cho ta một phong thơ, chỉ tên nói họ muốn cho nhi tử của ta gặp mặt Sài cô nương, đây không phải tác hợp thì là cái gì?” Hoàng thị nói xong liền từ trong tay áo rút ra một phong thơ đưa tới trước mặt Trấn Quốc Công phu nhân Chu thị, chỉ vào câu chữ trong thư cho Chu thị xem. Chu thị đã hơn bốn mươi, cũng coi như phu nhân đức cao trọng vọng, đọc thư xong cũng không khỏi phê bình Trưởng Công chúa một câu: “Chuyện này xác thật Trưởng Công chúa đã làm quá rồi.”
Hoàng thị được Chu thị chống lưng, càng thêm nổi lên tính tình, ném bức thư trong tay xuống trước mặt Công chúa lạnh giọng nói: “Ta vẫn luôn tôn kính Công chúa, nhưng không ngờ Công chúa lại đối với ta như vậy! Ta biết, nhi tử của ta cầu thú Nhị cô nương quý phủ là trèo cao, nhưng chẳng phải đã có câu 'yểu điệu thục nữ, quân tử háo cầu', gia đình ngài coi thường chúng ta cũng không sao, chỉ cần âm thầm phái người nói với ta một tiếng, cho dù muốn kêu ta tới phủ nói thẳng mặt cũng được, vậy mà lại cố tình lôi hai cô nương không biết diễn tả thế nào thảy đến trước mặt ta. Ngài là Công chúa thì có thể muốn làm gì thì làm hay sao?”
Công chúa vội vàng đứng lên, đi đến trước mặt Hoàng thị nắm tay bà ta nói: “Không phải, không phải. Ngươi thật sự hiểu lầm ta. Ta, ta chỉ là . . .”
Công chúa còn chưa nói xong thì bên ngoài liền truyền đến tiếng người xôn xao, lão Vương gác cổng dẫn đầu chạy tới bẩm báo: “Hồi bẩm Công chúa và Thiếu phu nhân, Sài phu nhân mang theo một đoàn người rất đông nháo vào đây, người gác cổng ngăn không được bà ta."