Cao Thệ cùng với Ngân Linh và Quỷ Nhãn đi vào trong phòng, Huyền Ngọc cùng với Hoàng Sam và Thường Dương ở bên ngoài hộ trận.

Bạch Thi trơ mắt nhìn Cao Thệ đi thẳng tới cánh cửa đang đóng chặt, rồi xuyên qua.

Bạch Thi trừng muốn lọt tròng, tưởng mình vẫn còn bị ảnh hưởng của thuốc nên nhìn thấy ảo giác.

Thường Dương thuận tay choàng áo khoác lên cho cô: “Cô Bạch, đừng sợ, anh Cao và anh Ngân hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh.”

Thường Dương vừa nói vừa lấy hạt dưa vị mơ cho Bạch Thi: “Đừng sốt sắng, có muốn cắn hạt dưa không?”

Bạch Thi còn hoảng hốt nhận lấy hạt dưa, ngơ ngác đưa lên miệng cắn— Có lẽ mới cắn hạt dưa đầu tiên thì cô không còn căng thẳng nữa, bây giờ không giống thiếu nữ bị hại tận mắt chứng kiến cảnh tượng siêu nhiên thần bí, trái lại giống như đang tác dóc với bà chị hàng xóm trước cổng nhà.

Huyền Ngọc đi tới: “Có vị sữa chua không?”

“Không có vị sữa chua, có vị chanh, muốn không?”

“Muốn.”

“1321 thảm là cái chắc, không chỉ đụng vào Nhạc Nhạc, còn tổ chức buổi đấu giá trái phép khiến đội trưởng Cao phải tự tay giải quyết, anh đoán xem lần này sẽ xử đẹp trong mấy phút?”

“Mười phút.”

“Tôi cá một túi hạt dưa, không quá tám phút.”

Hồ yêu nhập xác, đúng lúc chọn ngay Xá Đình Tạ.

Xá Đình Tạ vốn xinh đẹp, nay được hồ yêu trợ giúp làm đôi mắt thêm quyến rũ lẳng lơ, hà hơi thơm ngát, thật sự đã hút hết ba hồn bảy vía của sếp Thiên, hắn hồn nhiên không biết linh khí và dương khí trên người mình đang cuồn cuộn bị hút đi liên tục.

“Sếp Thiên, thêm ly nữa đi~” Xá Đình Tạ gần như là dựa hẳn vào người sếp Thiên, đôi gò bồng như có như không cạ vào cánh tay của hắn.

Trong mắt hắn bây giờ chỉ có mỹ nhân trước mặt, làm gì còn nhớ đang ở trên bàn rượu, ước gì có thể cởi quần áo mần ngay tại chỗ, bây giờ Xá Đình Tạ có kêu hắn cởi truồng chạy ra ngoài hắn cũng chấp nhận, chứ đừng nói chi là uống một ly rượu.

“Được, uống! Uống!”

Trong lúc bờ môi dày mo của sếp Thiên đang từ từ sáp lại gần Xá Đình Tạ, bất thình lình cửa bị đá tung kèm theo tiếng la: “Cảnh sát đây! Tất cả mau để hai tay lên đầu ngồi úp mặt vô tường!”

Tiếng la kinh thiên động địa này có thể nói là hồi chuông cảnh tỉnh, dọa sếp Thiên sợ quéo cò, làm đổ cả ly rượu lên cái bụng phệ của mình.

Hồ yêu trong lốt Xá Đình Tạ nhăn mặt dữ tợn, sếp Thiên còn chút tỉnh táo liếc thấy, trong thoáng chốc từ một Xá Đình Tạ có dung mạo dịu dàng thùy mị mọc ra vô số lông đỏ, biến thành nguyên cái mặt lông lá của hồ ly, hắn lập tức bị dọa gào rú lên quãng tám, cá heo cũng phải vỗ vây khen ngợi.

Không chỉ có mỗi sếp Thiên nhìn thấy từ một người sờ sờ biến thành hồ ly lắm lông, trong phòng liên tiếp vang lên tiếng thét chói tai, náo loạn mất trật tự, giống như ổ chuột bị phá, hồ yêu muốn tranh thủ hỗn loạn chạy trốn, nhưng trận pháp của Huyền Ngọc nào dễ cho nó thủng lưới.

Hồ yêu vốn đã cạn kiệt pháp lực, lần này có mọc cánh cũng khó thoát.

Hồ yêu điều khiển biểu cảm trên mặt Xá Đình Tạ tỏ ra nhút nhát đáng yêu, rơi lệ như ngọc: “Các anh đừng làm vậy, em sợ nhắm…”

Một giây sau, lại thấy trên người Xá Đình Tạ toát ra một cái bóng đỏ lao thẳng về phía Cao Thệ, còn Xá Đình Tạ không còn bị điều khiển nên đổ rạp xuống, ngã trúng ngay trên người sếp Thiên.

Ba phút trước sếp Thiên ước gì được mỹ nhân ‘va chạm kích tình’, ba phút sau mỹ nhân hóa thành rắn độc khè lưỡi khiến hắn giãy đành đạch muốn chạy trốn, có lẽ từ lần này về sau hắn không còn dám cưỡng ép phụ nữ nữa.

Nói về con hồ yêu kia, nó liếc quanh một vòng đánh giá, theo bản năng của hồ ly nhắm thẳng vào mục tiêu chuẩn không cần chỉnh, Ngân Linh vừa tháo băng vải trên tay ra cùng với Quỷ Nhãn vừa mới đi ra từ hư không đều sững sờ.

Cao Thệ nhấc tay, không cần canh góc độ, hồ yêu giống như con thỏ đần độn cứ nhất quyết đòi đâm đầu vào cái cọc gỗ Cao Thệ này.

Hồ yêu hét toáng lên, nó liều mạng giãy giụa, nhưng bàn tay của Cao Thệ giống như kiềm sắt siết chặt lấy cổ nó.

Nó không ngờ mình chỉ chọn một người có dương khí dồi dào nhất để làm ‘sạc dự phòng’ tốt nhất, nhưng lại trúng độc đắc— Một vị cảnh sát đồng chí có bát tự toàn dương, công đức hộ thể.

Cái buff này tràn bờ đê, nó không chết thì cũng bị trào mả họng.

Hồ tộc có thể chất thiên âm, thích nhất là đàn ông có dương khí mạnh, nhưng cái gì nhiều quá thì hóa dở, dương khí quá nặng sẽ trực tiếp tổn hại đến yêu phách của nó, huống chi còn có công đức kim quang dày cui đến đáng sợ, giống như lưỡi dao bảo vệ anh kín kẽ.

Trong mắt Quỷ Nhãn, màu vàng sáng chói trên người Cao Thệ đang cắt xén từng miếng hồn phách của hồ ly, nếu nói ‘khí thế’ của Cao Thệ to bằng cả cái phòng rộng này, vậy hồ yêu chỉ bé bằng hạt me so với cái phòng, hai bên tương phản như vợt điện với con muỗi.

Quỷ Nhãn không ẩn nấp nữa, lặng lẽ hiện hình.

Sếp Thiên nhìn thấy Quỷ Nhãn sờ sờ xuất hiện ở trước mặt mình, cuối cùng chịu hết nổi cú sốc liên tiếp, hai mắt trợn trắng, hạnh phúc ngất đi.

Cao Thệ bóp chặt cổ hồ yêu, quan sát bản thể của nó.

Cảm giác mềm mại ấm áp, không giống linh thể, cũng không giống quỷ quái.

Con hồ ly này có bộ lông đỏ rực rất đẹp, cái đuôi to xù quấn lấy cánh tay Cao Thệ, ngước đôi mắt long lanh to tròn trông cực kỳ đáng thương nhìn anh.

Một giây sau nó mở miệng, phun ra tiếng người: “Đừng bắt em nha, em cũng chỉ vì bất đắc dĩ, các anh thả em ra đi mà, muốn em làm gì cũng được hết~”

Giọng nói của hồ ly vốn bất nam bất nữ, vừa ngọt vừa bùi, rất giống lông chim phẩy nhẹ qua đầu, khiến người tê tê như bị điện giật, người đại diện và một nghệ sĩ vô danh đang run cầm cập vì sợ, đột nhiên nổi loạn lao tới muốn tấn công Cao Thệ để giải cứu hồ ly, nhưng bị Ngân Linh sớm đề phòng tung băng vải tới trói gô hai người kia lại.

Hồ yêu thấy thủ đoạn của mình thất bại, không dám giở trò nữa, vội nói: “A này này, em chỉ là hút miếng dương khí thôi mà, có cần thiết phải thô bạo với người ta như vậy không?”

Ngân Linh tức giận: “Mày nhờ vào hút dương khí để sống, nhẹ thì bị bệnh, nặng thì quặt quẹo không thể phục hồi lại, hàng năm làm bạn với giường bệnh, nếu hút sạch thì sẽ tử vong, ‘hút miếng dương khí’ của mày đó hả?”

“Mày nhìn lại những sinh viên ở Kinh Đại bị mày hút dương khí đi, một thằng vai u thịt bắp bị mày hút thành xì ke! Cái thằng Chu Đạt kia từ XXL biến thành L, còn thằng Lâm Côn kia từ L thẳng tiến thành S, cũng sắp biến thành mặt phẳng luôn rồi!”

“Còn có sinh viên Cổ Kỳ kia nữa, một ngày giao hợp với bảy, tám thằng, tướng mạo cũng thay đổi!”

Tròng mắt của hồ ly láo liên: “Tướng mạo của nó thay đổi là tự nó chọn, em không có ép nó.”

Cao Thệ nghiêm giọng: “Mày giả thành hệ thống để dụ dỗ cậu ta.”

Hồ ly có lý chẳng sợ: “Em vừa mới tỉnh lại không lâu, pháp lực yếu ớt, nếu nó không đồng ý, pháp lực của em cũng không thể ép nó thay đổi tướng mạo.”

“Huống chi, những người em nhập đều có dục vọng ham muốn, thường nghiêng về ý xấu, người như vậy càng dễ bị cám dỗ sa đọa, càng dễ cúi đầu khuất phục, nếu bọn họ tâm chí kiên định, em sao nhập vào được chứ?”

Nó càng nói càng có lý, hai chân trước múa qua múa lại: “Giống như thằng nhóc Cổ Kỳ đó, nhà họ Tôn đối đãi với nó đã là hết tình hết nghĩa, sau khi biết nó là bị cố ý tráo đổi, còn con ruột của mình ở nhà họ Cổ sống không bằng một đứa ăn mày, chỉ là kêu nó dọn ra khỏi nhà họ Tôn, còn mua cho nó một căn hộ, một khoản tiền mặt cùng với một chiếc xe. Tất cả cộng lại hơn mười triệu, nếu nó còn ở nhà họ Cổ, cả đời cũng không kiếm nổi số tiền này.”

“Nhưng nó lại không biết điều, từ sau khi mẹ ruột tới nhà đòi tiền đã bắt đầu ủ mưu, vừa lừa gạt nhà họ Tôn vừa rù quến thằng anh Tôn Lang Can, thậm chí còn để Tôn Lang Can hiểu lầm hắn cưỡng bức em trai ruột, lợi dụng sự đau lòng và áy náy của hắn để dạy dỗ hắn cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí còn nguyện ý vì nó mà ruồng bỏ ba mẹ và em trai ruột của mình.”

Lông đuôi to xù của hồ ly vẫy vẫy: “Có phải các anh cũng nghĩ Tôn Lang Can bị trúng tà thuật mê hoặc của em? Khi em tìm được Cổ Kỳ, Tôn Lang Can đã mê muội nó rồi. Sau khi Cổ Kỳ hợp tác với em, dùng dương khí của Tôn Lang Can để thao túng ông bà Tôn— Ây da, lúc nó đang mây mưa với Tôn Lang Can có hỏi em, em cũng sẵn lòng trả lời mọi thứ trong ‘cửa hàng’ đều phải đổi bằng ‘điểm thiên phú’ mà nó lấy được.”

Ngân Linh không đọc tiểu thuyết, hơi nghi ngờ hỏi: “Cửa hàng? Điểm thiên phú?”

Hồ yêu vẫy đuôi tỏ vẻ đắc chí với chiêu giả trang của mình: “Pháp của lực của em có thể làm rất nhiều chuyện, ví dụ như thao túng nè, bày kết giới nè, ẩn thân nè, trang điểm nè, thậm chí còn cường hóa chỗ đó nữa nha~” Nó vừa nói vừa đá lông nheo với Ngân Linh, Ngân Linh lập tức thấy mắc ói.

Có trời mới biết tại sao cậu ta có thể thấy được vẻ quyến rũ trên cái mặt lắm lông đó.

Hồ yêu nói: “Em nói với Cổ Kỳ, lấy được thiện cảm và làm tình với đàn ông là có thể lấy được chút thiên phú từ người đó, từ đó biến thành ‘điểm thiên phú’, những ‘điểm thiên phú’ này có thể tăng cường năng lực ở phương diện nào đó trên cơ thể, hoặc cũng có thể đổi đồ ở ‘cửa hàng’.”

Hồ yêu không có năng lực mạnh đến mức có thể trực tiếp cướp đoạt thiên phú của người khác, ví dụ như kêu Cổ Kỳ đi công lược Thừa Trạch Kỳ cũng sẽ không làm hắn bị mất kỹ năng tạo hình và linh cảm, nhưng bị hút dương khí sẽ làm tinh thần của người đó dao động, thân thể yếu dần, suy nghĩ trì trệ, nhìn thoáng qua trông rất giống bị cướp mất một phần thiên phú— Nếu bị hút cạn dương khí sẽ không thể phục hồi lại, tình trạng thân thể từ từ suy kiệt rồi liệt giường, nói bị cướp mất thiên phú cũng có lý.

Còn về phần ‘điểm thiên phú’, dĩ nhiên là chỉ dương khí.

Hệ thống chẳng qua chỉ là thứ hút dương khí của đàn ông cho hồ yêu, sau đó đổi lấy sự tương trợ của hồ yêu.

Buồn cười là Cổ Kỳ lại tưởng mình là đứa con mệnh trời, chung quy cũng chỉ là công cụ để hồ yêu thuận tiện hút dương khí mà thôi.

Hồ yêu nói: “Lúc em mới tỉnh lại, cơ thể rất yếu, không có cách gì để cưỡng ép Cổ Kỳ làm theo ý mình, em nói rõ chuyện điểm thiên phú xong, nó liền gật đầu không chút do dự, tối hôm đó mây mưa một đêm với Tôn Lang Can, sau đó đổi lấy khả năng thao túng tâm lý ông bà Tôn.”

“Còn về những gã đàn ông kia, mặc dù Cổ Kỳ nhờ em dùng chút thủ đoạn, nhưng hồi đầu pháp lực của em yếu lắm, đàn ông nào không giữ vững ý chí thì mới dễ bị cám dỗ, giống như Chu Đạt và Lâm Côn mà mấy anh mới nói á—”

“Còn ả đàn bà kia.” Hồ Yêu chỉ vào Xá Đình Tạ: “Ả đàn bà này trong ngoài bất nhất, tâm tư ác độc, lòng ghen tỵ rất lớn, giống như hôm nay đưa đàn em trong công ty đến hầu hạ gã đàn ông dầu mỡ này, nhìn hành động của ả là biết không phải lần đầu tiên ả làm chuyện này, cũng không biết đã làm mấy lần rồi.”

“Ả không ưa đàn em sạch sẽ, cũng không muốn bọn họ ôm được đùi vàng, mỗi lần tới đây uống rượu đều mồi chài những gã đàn ông có chức có quyền, sau đó đưa đàn em của mình cho họ, mặc dù bọn họ làm bậy với đàn em, nhưng sẽ nhớ mãi không quên ả, vì thế đàn em vừa bị thiệt thân vừa chẳng được nhiều lợi lộc.”

Hồ yêu liên tục xin tha: “Em cũng không làm gì, đều do bọn họ tự lựa chọn.”

Cao Thệ cười nhạt: “Mồm mép tép nhảy.”

“Dù người ở dương giới có tâm tư thế nào cũng không tới lượt sinh vật âm giới như mày phán xét.”

Hồ yêu la to: “Em là vì chính nghĩa mà!”

Ngân Linh chất vấn: “Chính nghĩa của mày là biến Cổ Kỳ thành vật chứa cho mày?”

“Vẻ ngoài của Cổ Kỳ thay đổi không phải trùng hợp đúng không? Thật ra là biến hóa thành hình người của mày?”

“Chờ Cổ Kỳ hoàn toàn biến thành hình người của mày xong, mày sẽ giết chết hồn phách của cậu ta, sau đó cướp lấy cái xác.”

Cao Thệ càng siết chặt bàn tay: “Dù có là vì chính nghĩa, không thể tư lợi, càng không thể vượt giới, nếu không pháp luật ra chuồng gà hết rồi.”

Hồ yêu bày ra vẻ mặt hung tợn, giãy giụa kịch liệt, nhưng Cao Thệ vẫn vững như thái sơn, cuối cùng cái bóng đỏ kia bị nhốt vào trong cái bình khóa hồn nhỏ xíu.

Ngân Linh vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Quỷ Nhãn bỗng nhào tới Xá Đình Tạ đang nằm dưới đất chợt bật dậy chạy trốn: “Còn nửa con nữa!”

Hồ yêu kia chia hồn phách của mình ra thành hai, một nửa hồn thể tấn công Cao Thệ để đánh lạc hướng, một nửa còn lại nấp trong người Xá Đình Tạ, chờ thời cơ chạy trốn.

Hồ yêu thấy đám người này khó chơi, không thể tránh né, đành phải chạy thẳng ra ngoài.

Không ngờ con hồ yêu này vừa chạy ra liền thoát khỏi trận pháp của Huyền Ngọc!

Hồ yêu cười gằn, chờ nó chạy ra khỏi trận pháp này rồi, xem ai còn cản được nó!

Nhưng thỏ không đâm đầu hai lần vào cọc gỗ, hồ yêu thì có.

Cú đâm đầu này của nó giúp nó đến với Sở Linh Quản nhanh hơn.

Ngân Linh chạy vội ra, vui vẻ nói: “Tiểu Vũ Mao! Anh bế quan xong rồi?!”

Người tóm cổ hồ ly toàn thân trắng như tuyết, chỉ có mỗi hồ ly là đỏ lè nổi bật.

Chính là Phi Vũ vừa mới xuất quan.

Phi Vũ và Ngân Linh đều sở hữu mái tóc trắng bạc, màu tóc của Ngân Linh giống tia chớp, còn Phi Vũ là bông tuyết.

Tóc của Phi Vũ hơi dài, dùng dây đỏ cột thành một cái đuôi nhỏ phía sau, một bên khóe mắt có vảy cá màu trắng bạc, còn vành tai bên kia vừa dài vừa nhọn trông không giống tai người, còn có lông chim trắng như tuyết.

Phi Vũ lạnh nhạt nói: “Mỗi lần đều là năm năm, có gì ngạc nhiên.”

Hắn tiện tay ném hồ ly vào bình khóa hồn.

“Đông Tuyết!”

Một tiếng gọi vồn vã vang lên, mọi người đồng loạt quay đầu lại thì thấy Hoàng Sam ngày thường vốn điềm tĩnh đang chạy như bay tới chỗ Phi Vũ: “Đông Tuyết!”

Phi Vũ quay đầu lại, trên khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng không chút cảm xúc.

“Anh là ai?”

Hoàng Sam giống như bị câu nói này đóng đinh tại chỗ, Ngân Linh tò mò đi tới: “Anh Hoàng, đây là đội viên của chúng ta, Phi Vũ.”

“Anh ta cách năm năm sẽ bế quan một lần, chắc các anh chưa gặp nhau. Phi Vũ, đây là anh Hoàng.”

Hoàng Sam cười gượng gạo: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”

Phi Vũ nhíu mày nhíu mày, vóc dáng của hắn cao hơn Hoàng Sam nửa cái đầu, từ trên cao nhìn xuống Hoàng Sam: “Chiêu trò bắt quàng làm quen lỗi thời.”

Một câu nói làm cho Hoàng Sam xanh mặt.

Ngân Linh vội vàng giảng hòa: “Anh Hoàng đừng giận, anh ta là vậy đó, mỏ hỗn có tiếng.”

Phi Vũ ‘hừ’ một tiếng, lười nói chuyện.

Cao Thệ dụi tắt điếu thuốc, đi về phía Phi Vũ: “Tức là không dễ nói chuyện, phải không?”

Phi Vũ cười khẩy: “Anh quản được tôi chắc?”

Mấy người Ngân Linh không ngờ mới đó mà chuyện đã xảy ra nông nỗi này, rối rít nhào tới chuẩn bị can ngăn bất cứ lúc nào.

Thật ra bây giờ Phi Vũ cực kỳ khó chịu, bản thân hắn cũng thiên âm giống hồ yêu, bị một thân dương khí dồi dào của Cao Thệ làm cho xây xẩm.

Nhưng hắn vẫn cố gồng mình chịu đựng: “Hừ, sao hả, chỉ dám lấy dương khí hiếp người sao?”

Hắn nói xong câu này liền trợn mắt ngất xỉu.

Mọi người hết hồn, cả Cao Thệ cũng giật mình, anh chưa làm gì cả, cũng chưa nói câu nào, sao người này đã bất tỉnh? Ăn vạ hả?

Trong lúc đang thắc mắc, bên cạnh Cao Thệ xuất hiện một người.

Trên cổ tay của Ứng Bất Giải đeo một miếng gỗ, dưới chân miếng gỗ có gắn một đôi chuông, trông y có vẻ ngơ ngác, phản ứng chậm nửa nhịp, y nâng cổ tay nhìn Cao Thệ: “Chuông vang.”

Lúc này, các nhân viên mời Ứng Bất Giải tới tham dự hội nghị phân cấp quỷ quái và thảo luận về sinh vật thành tinh nhìn vào cái ghế trống không, ai nấy đều đực mặt ra.

===Hết chương 53===

Cp phụ duy nhất đã xuất hiện, đôi này lâm li bi đát vl~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play