“Lão Cao!”

Thừa Trạch Kỳ bỗng gọi Cao Thệ: “Anh qua đây đi.”

Cao Thệ dừng chân lại rồi xoay người đi tới.

Không thể không nói trong khi chọn quần áo, Thừa Trạch Kỳ đột nhiên la to như vậy không hết hồn mới lạ.

Lại thấy Thừa Trạch Kỳ nói khẽ với anh: “Anh Ứng đó đi vào phòng thử đồ nãy giờ mà chưa ra, anh vào xem thử đi.”

Trên đầu Cao Thệ mọc ra một dấu chấm hỏi, còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy vào trong phòng thử đồ.

Trong phòng thử đồ tỏa ra hương thơm của trầm hương, Ứng Bất Giải cầm quần áo mà Thừa Trạch Kỳ đã chọn, đang ngơ ngác ngồi trên ghế đẩu, thấy Cao Thệ đi vào vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc, nhưng không biết tại sao lại thấy hơi tội nghiệp.

Phòng thử đồ không nhỏ, nhưng hai người đàn ông cao lớn đứng vào thành ra hơi chật chội.

“Đạo trưởng, sao không thử quần áo? Không thích bộ này?”

Ứng Bất Giải chậm chạp lắc đầu.

“Thế à?” Cao Thệ khựng lại giây lát, bỗng nhớ tới cái thây quấn đầy băng vải của Ngân Linh, hỏi: “Đạo bào trên người anh là pháp bảo sao? Cởi ra sẽ gây nguy hiểm cho anh?”

Ứng Bất Giải lại lắc đầu.

Y cúi đầu nhìn áo thun trong tay, hồi lâu sau mới nói: “Không biết.”

“Cái gì?”

“không biết mặc.”

Cao Thệ ngẩn ra, bật cười nói: “Để tôi dạy anh.”

Là lỗi của anh, mấy ngày trước ở nhà thấy Ứng Bất Giải chỉ mặc mỗi đạo bào, cứ tưởng Ứng Bất Giải không thích mặc quần áo của người khác đã mặc, nên không suy xét đến vấn đề y không biết mặc đồ.

Cao Thệ lại nhớ tới ánh mắt hiếu kỳ của Ứng Bất Giải khi nhìn di động trên đường đến đây.

Xem ra Ứng Bất Giải mất trí nhớ còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ, ngay cả sinh hoạt thường thức cũng chẳng nhớ.

Cao Thệ nghĩ tới đây, có chút mềm lòng nhìn Ứng Bất Giải.

Trong tình trạng này mà vẫn nhớ cách phong ấn, giống như Không Miểu đã nói, pháp thuật Huyền môn đối với y giống như sự tồn tại của không khí xung quanh vậy.

Cũng may từ nhỏ Cao Thệ đã học cách làm cha để nuôi dưỡng Nhạc Nhạc, bây giờ chỉ là đèo bòng thêm một thằng cu lớn tướng mà thôi, dễ như húp cháo.

Anh cầm áo thun banh cổ áo ra, nói: “Mặc thế này, đặt cổ áo ngang tầm mắt rồi rúc đầu qua, vậy là mặc được.”

Ứng Bất Giải nghiêm túc gật đầu, Cao Thệ thở phào nhẹ nhõm, xem ra thằng cu to xác này dễ nuôi phết.

Nhưng anh còn chưa thở phào xong, chỉ thấy Ứng Bất Giải còn mặc nguyên đạo bào tròng áo thun vào đầu.

Cao Thệ: …

Cao Thệ đỡ trán: “Không, cái này mặc riêng, anh phải cởi đạo bào ra trước.”

Ứng Bất Giải gật đầu, đeo nguyên áo thun trên cổ bắt đầu cởi dây lưng ra, Cao Thệ duỗi tay tới lấy áo thun ra khỏi cổ cho y.

Lúc này anh mới phát hiện Ứng Bất Giải còn cao hơn anh.

Bản thân Cao Thệ cao trên một mét tám không tính là thấp, nhưng Ứng Bất Giải còn cao hơn anh.

Trong lúc anh lấy áo thun ra khỏi cổ cho y, Ứng Bất Giải đã cởi sạch đạo bào ra, theo động tác của y, mùi hương trầm càng tỏa ra nồng đậm hơn.

Cao Thệ thuận tay tròng áo thun vào đầu Ứng Bất Giải, y ngơ ra giây lát rồi ngoan ngoãn nghe theo lời Cao Thệ đã nói kéo áo thun xuống.

Sau đó đứng im.

Cao Thệ day trán, cầm lấy cái quần bên cạnh: “Quần cũng thay luôn, nó giống cái quần đạo bào của anh, chắc anh biết mặc phải không?”

Ứng Bất Giải nhìn cái quần trong tay Cao Thệ, nói nhỏ: “Ta chưa từng thấy loại quần này bao giờ.”

Cao Thệ cúi đầu nhìn cái quần toàn vết rách.

Thừa Trạch Kỳ chọn quần jean mang phong cách rách rưới cho Ứng Bất Giải.

Rách thì rách, nhưng mà cái quần này rách hơi lố, dù là quần jean mặc đi chơi nay đi leo núi cũng không rách tới mức đó, trông chẳng khác gì quần của cái bang.

Hèn gì Ứng Bất Giải không chịu mặc, lổ rách trên quần còn to hơn ống quần, anh sợ thọt lộn chân vào lổ rách thay vì ống quần, một cái chân xuyên qua ống quần, chân còn lại xuyên qua lổ rách.

Cao Thệ nghiến răng nói: “Đợi chút, để tôi đi đổi cái quần khác cho anh.”

Cao Thệ vừa bước ra khỏi phòng thử đồ liền nhéo tai của Thừa Trạch Kỳ: “Lão Thất, mau đổi hai bộ bình thường cho tôi!”

Thừa Trạch Kỳ bị nhéo đau kêu ‘é é é’: “Anh đang nghi ngờ thẩm mỹ của tôi đó hả?!”

Thừa Trạch Kỳ ra vẻ chuyên nghiệp: “Vóc dáng của bạn anh rất tuyệt, mặc bộ nào cũng đều hợp hết, anh đừng thấy bộ này trông dị hợm mà lầm, mặc lên người anh Ứng là chuẩn cơm mẹ nấu!”

Cao Thệ tức cười: “Ngày thường anh ta phải theo tôi đến đồn cảnh sát, anh để anh ta mặc cái thứ này hả? Không biết còn tưởng du côn các đảng bị gô cổ về đồn!”

Thừa Trạch Kỳ gãi mũi: “Biết rồi biết rồi, thiệt tình, mình anh thẳng nam sắt thép thì thôi đi còn kéo người khác vạ lây theo, tôi là vì phúc lợi của anh đó, nếu không mặc đến đồn cảnh sát thì có thể mặc đi chơi cũng được mà? Đúng là không biết lòng tốt của người ta, mai mốt hối hận ráng chịu…”

Cao Thệ không nghe vào tai mấy lời lảm nhảm của Thừa Trạch Kỳ, anh chọn kiểu quần áo rất đơn giản, thân trên mặc áo sơ mi cài nút tới cổ, thân dưới mặc quần tây dài phảng phiu.

Anh có cảm giác Ứng Bất Giải rất thích hợp với quần áo mang phong cách cổ điển này.

Cao Thệ định chỉ đưa quần áo vào trong thôi, nhưng lại nghĩ Ứng Bất Giải rất có thể chưa biết cách cài nút nên đành phải đi vào trong.

Ứng Bất Giải không biết cài nút, áo trong của y là nút cài bằng vải, còn nút nhựa trên áo sơ mi thì quả thật là không biết cài.

Cao Thệ đưa tay giúp y cài nút, vừa cài vừa dạy cho y.

Mặc dù Sảng linh không tròn vẹn nhưng Ứng Bất Giải học rất nhanh, y giơ tay định tự cài nút nhưng tình cờ đụng phớt vào tay của Cao Thệ.

Cao Thệ nhíu mày.

Ngón tay của y rất lạnh, giống như một miếng ngọc băng.

“Đạo trưởng, anh lạnh không?”

Ứng Bất Giải lắc đầu, cài nốt nút áo cuối cùng.

“Không lạnh.”

Y suy nghĩ một chốc rồi nói tiếp: “Ta luôn thấy rất lạnh.”

Ý là nhiệt độ cơ thể luôn thấp?

Người của Huyền môn có chút đặc biệt, nhìn đám người bên Sở Linh Quản là biết.

Cao Thệ thấy y mặc áo sơ mi xong mới nhớ ra một vấn đề quan trọng.

“Anh… Có mặc quần lót bên trong không?”

Cao Thệ và Ứng Bất Giải trơ mắt nhìn nhau.

Ứng Bất Giải tỏ ra hoang mang: “‘Quần lót’ là gì?”

Bạn học Ứng rất sáng dạ, lập tức liên tưởng: “Là áo lót sao?”

Cao Thệ muốn nói lại thôi: “Anh nghĩ vậy… Cũng được.”

“Có cần cởi ra không?”

Cao Thệ nhìn Ứng Bất Giải nghiêm túc, suýt chút nữa bị hụt hơi: “Không cần!”

Ứng Bất Giải gật đầu.

Cao Thệ thở phào, định lát nữa đi mua đồ lót cho Ứng Bất Giải: “Anh mặc tạm cái quần này đi, tôi ra ngoài trước…”

Còn chưa nói xong, Ứng Bất Giải không chút câu nệ cởi quần xuống.

Cao Thệ trở tay không kịp: ……

Cao Thệ úp mặt vô tường.

Được rồi, ít ra lần này đã biết Ứng Bất Giải nên mặc quần lót size gì.

Từ kinh nghiệm nhiều năm bảo vệ thằng con xui xẻo của mình, Cao Thệ bắt đầu phát sầu với Ứng Bất Giải không chút đề phòng người lạ, nếu lúc nãy anh mà nói thêm câu nữa sợ là phải ‘nhìn thẳng vào nhau’ với y.

Xem ra sau này phải phổ cập kiến thức tự phòng vệ cho Ứng Bất Giải, dù sao dung mạo của Ứng Bất Giải quá thu hút, còn là một tờ giấy trắng tinh, người khác nói gì liền tin cái đó, rất dễ bị người bám đuôi.

Sau lưng phát ra tiếng ồn, mùi trầm hương theo động tác tràn ngập trong phòng thay đồ khiến Cao Thệ cảm thấy hơi mất tự nhiên. Hai thằng đàn ông có gì mất tự nhiên, đâu phải trước kia chưa từng cởi truồng tắm chung với đám Thừa Trạch Kỳ.

Nhưng đặt một chuyện rất đỗi bình thường của bạn bè với nhau lên người Ứng Bất Giải, lại thấy kỳ kỳ thế nào.

Cao Thệ suy nghĩ miên man, bỗng bên tai vang lên tiếng nói nhỏ: “Xong rồi.”

Cao Thệ xoay người lại.

Quả nhiên Ứng Bất Giải rất hợp với phong cách này.

Cao Thệ và Ứng Bất Giải đẩy cửa ra ngoài, Thừa Trạch Kỳ vốn đang bất mãn với gu chọn đồ của Cao Thệ, khoảnh khắc thấy Ứng Bất Thệ đi ra liền nín thở.

Da của Ứng Bất Giải rất trắng, là trắng kiểu như miếng ngọc băng trắng muốt, tóc và ánh mắt đều thuần một màu đen tuyền.

Y lấy dây buộc tóc cột cao lên, đuôi ngựa dài xõa sau lưng, vài lọn tóc rũ trên vai.

Tay áo ngắn để lộ ra cánh tay săn chắc, đường cong bắp thịt không phô trương nhưng giàu sức mạnh, không thừa cũng không thiếu.

Nút áo cài tới tận cổ mang đến cảm giác cấm dục bất khả xâm phạm.

Y rũ mắt, trông như không để bất kỳ điều gì ở trong lòng, rời xa trần thế.

Song khi y ngước mắt nhìn lên, trong đôi mắt đen láy đó giống như cất giấu động luân hồi, khiến người ta không dám nhìn quá lâu vào mắt y.

Hồi lâu sau, Thừa Trạch Kỳ mới thở hắt ra một hơi.

Xung quanh liên tiếp vang lên tiếng hít sâu.

Thừa Trạch Kỳ ngẩng đầu lên mới bất giác nhận ra nhiều người đã tụ tập tạo thành một vòng lớn xung quanh.

Ba người Thừa Trạch Kỳ không chịu nổi quần chúng nhiệt tình vây xem, kéo nhau lủi mất dạng.

Ở xa xa phía sau còn loáng thoáng vang lên tiếng nói đầy bất lực của nhân viên bán hàng.

“Thưa anh, chúng tôi biết bây giờ anh rất kích động, nhưng chúng tôi thật sự không biết thông tin của vị khách hồi nãy.”

“Ơ kìa anh gì ơi chị gì ơi! Xin hai anh chị bình tĩnh lại! Đừng lột đồ của ma nơ canh!”



Thừa Trạch Kỳ giơ ngón cái với Cao Thệ: “Không tệ nha lão Cao, gu thẩm mỹ của anh có tiến bộ đấy.”

Cao Thệ giơ ngón giữa với hắn: “Im miệng đi, mau lên chút, phải về nhà ngay.”

Thật ra Cao Thệ biết gu thẩm mỹ của anh vẫn như cũ, lúc nãy chẳng qua trong đầu bất chợt nảy ra ý tưởng đó thôi.

Nếu nhìn kỹ lại thì bộ quần áo này rất phổ thông, đi đâu cũng thấy có người ăn mặc kiểu này, chẳng qua người mặc là Ứng Bất Giải.

Ứng Bất Giải chợt quay đầu nhìn sang một chỗ, giơ tay khều vạt áo của Cao Thệ.

Cao Thệ nhìn sang, thấy xe bán kẹo hồ lô của một ông bác.

“Muốn ăn kẹo hồ lô? Chờ đó.”

Cao Thệ đi sang bên kia, Ứng Bất Giải cũng đi theo, nhưng khi đi tới chỗ khúc quẹo.

Thừa Trạch Kỳ tà tà đuổi theo sau loáng thoáng nghe thấy mấy câu nói đứt quãng của Ứng Bất Giải.

“…Một mạng?”

“Có chắc không?”

“Súc sinh đạo…” (này là một em quỷ quái cấp một bị túm cổ cho vào đạo súc sanh nè =))))

Thừa Trạch Kỳ dừng chân lại, thấy Ứng Bất Giải từ sau khúc quẹo đi ra.

Mà tại khúc quẹo phía sau, rõ ràng không có một ai cả.

Hắn nhìn đồng tử đen ngòm của Ứng Bất Giải, bỗng thấy cả người ớn lạnh.

“Anh…”

“Hai người làm gì ở đó thế? Mau lên xe! Bọn họ đuổi tới kìa!”

Cao Thệ ở đằng kia vẫy tay gọi, Thừa Trạch Kỳ cảm thấy chỗ u tối này giống như ranh giới ngăn cách giữa cõi âm với cõi dương, hắn vội đáp lại: “Tới liền tới liền!”

Cả bọn lên xe, Cao Thệ lái xe băng qua ba, bốn con phố rồi nhìn vào kính chiếu hậu: “Giải tán rồi, may quá, mới nãy quá hỗn loạn, nhưng không ai cản đường chúng ta.”

Thừa Trạch Kỳ gãi mũi, không nói gì.

Ứng Bất Giải vẫn bình tĩnh như thường.

Ứng Bất Giải rất thu hút ánh nhìn của người khác, đồng thời mang đến nỗi sợ hãi vô hình cho người ta, y sẽ khiến người ta liên tưởng đến thần tiên trên trời, lật bàn tay là thế sự xoay vần, những ai đứng bên cạnh đều làm nền cho y.

Đó là nỗi sợ hãi gần như là kính sợ, ngay cả hắn cũng không may mắn tránh khỏi, dù thoạt nhìn anh chàng họ Ứng này rất dễ nói chuyện.

Giống như bây giờ y đang vui vẻ ăn que hồ lô của Cao Thệ mua cho.

Thừa Trạch Kỳ nghĩ lung tung một hồi bỗng giật mình.

Hắn bỗng phát hiện ra khi Cao Thệ sóng vai đứng bên cạnh Ứng Bất Giải lại trông hài hòa một cách kỳ lạ, không cảm thấy đường đột hay lạc quẻ, giống như bọn họ là tịnh đế sinh hoa, trời sinh vốn là đứng bên nhau.

Thừa Trạch Kỳ đảo mắt qua lại giữa hai người họ, bỗng nhướng một bên mày.

Cao Thệ lái xe nên không tiện quay đầu, chỉ cười mắng: “Lão Thất, có chuyện gì mà cười âm hiểm vậy? Vừa nhìn liền thấy bất an.”

Thừa Trạch Kỳ nói giọng điệu chảy nước: “Chộ ôi~ Tôi đang nhìn đội trưởng Cao của chúng ta đó mà~ Ngọc thụ lâm phong khí thế bức người nha~”

“Cút cút cút.”

***

Hôm nay Cao Cố Sanh đã có thể đến trường.

Buổi sáng không có tiết, cậu và đám bạn lo lắng cho cậu hẹn nhau đi ăn cơm.

Ai ngờ mới đi được hai bước liền chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng.

Cậu chủ thật của nhà họ Tôn, đấm một quyền vào mặt tu hú.

Cậu chủ thật trông như mất lý trí, định đánh thêm nhưng bị những người bên cạnh ba chân bốn cẳng giữ chặt lại, tiếp đó vang lên tiếng bạt tai vang dội.

Bạn bè của cậu chủ thật nhìn mà lọt tròng, không tự chủ thả lỏng tay ra.

Con trưởng của nhà họ Tôn, Tôn Lang Can vừa tát cho em ruột của mình một cú tát trời giáng, sau đó chỉ vào mặt cậu ta hận không thể la rách cuống họng: “Tao thật sự hy vọng, mày không phải em ruột của tao!”

Trên mặt cậu chủ thật lập tức hằn ra nguyên dấu tay năm ngón.

Sau đó ông bà Tôn nhanh chóng chen vào trong đám đông.

Trong tin đồn, ông bà Tôn đều đứng về phía con ruột thất lạc của mình.

Nhưng lần này, sau khi bọn họ chen vào đám đông lại bên phía tu hú Tôn Kỳ— Không, mấy ngày trước cậu ta đi theo ba mẹ ruột của mình đổi về họ cũ là Cổ Kỳ— Bọn họ nhìn vết thương trên mặt Cổ Kỳ, đau lòng vuốt ve, còn dịu dàng hỏi cậu ta có đau không.

Toàn bộ quá trình đều không đặt Tôn Quân vào mắt.

Tôn Quân sờ bên má in rõ năm ngón tay đỏ choét, khóe môi còn rỉ ra tia máu, hai mắt đỏ hoe nhòe lệ.

Cậu ta giống như bị bỏ quên một bên.

===Hết chương 24===

Tác giả có lời muốn nói:

Nhà họ Tôn:

Con trai trưởng: Tôn Lang Can.

Con trai út: Tôn Quân.

Tu hú chiếm tổ: Cổ Kỳ.

——

Ứng Bất Giải trong mắt người khác:

Đạo trưởng cao thâm khó lường, khiến người ta không hiểu sao thấy hãi hùng.

Ứng Bất Giải trong mắt Cao Thệ:

Trước khi gặp mặt: Là đứa thiểu năng vô dục vô cầu.

Sau khi gặp mặt: Là người tội nghiệp bị mất trí nhớ, dễ bị lừa và có chút đáng yêu.

Ngoài ra, cái quần jean cái bang kia vẫn được Thừa Trạch Kỳ gửi đến nhà Cao Thệ.

Trong này có đủ loại cẩu huyết, chim hoàng yến trong lồng son, thiếu gia thật giả, thế thân, cưỡng chế SM, tra công lấy ơn báo oán các thứ =))))

Bây giờ mình tạm để Ứng Bất Giải xưng ta – ngươi nha, sau này quen dần với cuộc sống đô thị rồi sẽ thì xưng hô theo hiện đại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play