Lam Hi Thần đã có phòng bị Kim Quang Dao. Chuyện này trái lại làm cho tin tức Lam Gia không lộ ra ngoài nữa. Ngoại trừ hai anh em Nhiếp Gia cũng không có ai khác biết tin Hàm Quang Quân mất tích.

Kim Quang Dao vẫn cảm thấy Lam Gia không thích hợp. Bởi vì đã khá lâu hắn chưa từng nghe tới tin tức gì của Hàm Quang Quân. Hàm Quang Quân vẫn thường săn đêm khắp nơi, cũng chưa bao giờ che dấu hành tung. Giờ đây lại lâu như vậy không có cái động tĩnh gì, chuyện này không thích hợp. Vì thế Kim Quang Dao tự mình tới Lam Gia thám thính tin tức.

Đầu tiên, hắn than khổ với Lam Hi Thần một trận, nói hắn ở Kim Lân Đài khó khăn thế nào, rồi lại ám chỉ Nhiếp Minh Quyết không quen nhìn hắn, nói đại ca không vừa lòng hắn thế này, thế kia.

Trước kia, Lam Hi Thần vẫn luôn an ủi hắn, còn giải vây cho Kim Quang Dao với Nhiếp Minh Quyết. Nhưng mà giờ đây Lam Hi Thần đã cởi lự kính kia xuống rồi, lại cảm thấy hành vi của Kim Quang Dao thật không biết điều.

Nhiếp Minh Quyết đối với hắn không tốt sao? Nhưng mà thái độ của Nhiếp Minh Quyết với Nhiếp Hoài Tang cũng y vậy. Sau khi kết nghĩa, Nhiếp Minh Quyết rõ ràng coi Kim Quang Dao như đệ đệ ruột mà đối đãi.

Tuy rằng kém hơn Nhiếp Hoài Tang, nhưng so với chính Lam Hi Thần, Nhiếp Minh Quyết rõ ràng còn để ý Kim Quang Dao hơn nhiều. Làm sao trong mắt Kim Quang Dao lại thành ra là Nhiếp Minh Quyết không ưa hắn đâu.

Còn nữa, y chỉ thấy Kim Quang Dao mọi việc thuận lợi trên Kim Lân Đài, như cá gặp nước. Có thể là có chút vất vả, nhưng làm sao so được với lúc nằm vùng ở Kỳ Sơn Ôn Thị? Vì sao lần nào cũng phải chạy tới than khổ với y?

Nói xong mấy chuyện này, Kim Quang Dao lại nói bóng nói gió, hỏi tung tích của Hàm Quang Quân. Lam Hi Thần nói Vong Cơ đang bế quan ở động Hàn Đàm. Lam Hi Thần còn tự mình dẫn Kim Quang Dao đi tới bên ngoài động Hàn Đàm thăm Vong Cơ, để cho hắn chính tai nghe được Lam Vong Cơ "ừ" hai tiếng. Lúc này mới đánh tan nghi ngờ của Kim Quang Dao. Tiễn Kim Quang Dao rời đi xong, Lam Hi Thần đi tìm Lam Khải Nhân.

Lam Hi Thần kể hết tất cả lời nói, việc làm của Kim Quang Dao cho Lam Khải Nhân, không giấu chút nào. Lam Khải Nhân từng trải hơn Lam Hi Thần nhiều, bèn phân tích từng câu chữ, động tác của Kim Quang Dao cho Lam Hi Thần nghe.

Lúc này, Lam Khải Nhân đột nhiên ý thức được cái vị tông chủ Lam Hi Thần có bao nhiêu chỗ không đủ. Y còn chưa trải qua những cái chuyện ngươi lừa, ta gạt, sự đời, còn thật khờ dại. Hơn nữa, còn quá mức tin tưởng người khác. Bởi vì Kim Quang Dao có ân với Lam Hi Thần, y liền toàn tâm, toàn ý tin tưởng hắn. Mà giờ đây, Kim Quang Dao đã không đơn thuần chỉ là ân nhân của y nữa rồi.

Con đường tương lai để trở thành một vị tông chủ đầy đủ tư cách còn dài lắm. Nhưng mà cái giá phải trả không nên là mất đi Vong Cơ.

...

Không nói tới thúc cháu Lam Gia vướng bận chuyện của Lam Vong Cơ thế nào. Ở trên hải đảo, nhà mới của mọi người về cơ bản đã xây xong. Sơn cốc bọn họ ở cũng không có thú dữ. Mọi người dư dả chỗ để ở.

Mỗi hộ gia đình ở cách nhau cũng khá xa. Chung quanh nhà còn khai hoang, trồng trọt các loại rau dưa, thực phẩm, dược liệu. Cho nên mỗi hộ xây càng rộng càng tốt.

Đương nhiên, Ngụy Vô Tiện càng vui vẻ ở cách mọi người còn xa hơn một chút. Như vậy sẽ không quấy rầy tới cuộc sống riêng tư của y và đạo lữ. Cũng vì mọi người đã an trí nhà cửa xong rồi, phân chia hết tất cả của cải đem theo, mà những thứ còn thiếu cũng rõ ra.

Trong Ôn Gia liền cử đi vài tu sĩ kim đan ngự kiếm trở lại ven biển đại lục, lặng lẽ mua một ít vật tư cần thiết. Đến lúc những người này trở về, Ôn Tinh Hà còn đưa về thêm cho A Uyển một con chó sữa.

Ngoài chó còn có một đám thỏ con. Trên đảo có gà rừng, nhưng không có thỏ. Ôn Tinh Hà muốn thả mấy con lên đảo. Về sau lại có thêm một món ăn dân dã.

Chó sữa còn nhỏ lắm. Cho dù là A Uyển mới có hai tuổi cũng có thể ôm nó. "Phụ thân, phụ thân. Người xem. Chó của con."

Không biết vì sao Ngụy Vô Tiện cảm thấy một cảm giác túng tới tận xương cốt trong người. Một con chó con nhỏ xíu xìu xiu mà làm cho y sợ tới mềm cả chân, toát mồ hôi lạnh từ trên xuống dưới. Thấy phụ thân đứng im re, A Uyển nghoẹo cái đầu: "Phụ thân, người không thích chó con sao?" Nói xong, A Uyển cúi gằm cái mặt nhỏ xuống đất.

Lam Vong Cơ biết Ngụy Vô Tiện sợ chó, thấy y biểu hiện như vậy, cho dù là mất trí nhớ, bản năng sợ chó vẫn như khắc vào xương.

Lam Vong Cơ đang muốn đứng lên bế A Uyển đi, nhưng lại bị Ôn Tình kéo lại: "Lam Nhị công tử, ngươi muốn làm gì?"

"Ngụy Anh sợ chó. Y đang phát run." Ôn Tình lắc đầu: "Y mất trí nhớ, cái gì cũng nhớ không rõ. Ngươi muốn y cả đời sợ chó sao? Nếu có một ngày gặp yêu chó, ngươi muốn y cũng một bộ dáng như bây giờ sao?"

"Nhưng mà y sợ." "Ngươi nhìn đi. Ngụy Vô Tiện không phải là kẻ chỉ biết lùi bước. Còn có A Uyển ở đây. Người phải để cho y tiến tới, để cho y nuôi một con chó từ nhỏ, để y hiểu biết hết về nó. Chỉ có như vậy, y mới có thể buông nỗi sợ chó từ trong đáy lòng ra."

A Uyển nghĩ là phụ thân không thích chó con. Nó nguyên bản còn muốn xin nuôi chó, nhưng bây giờ phụ thân nhìn như vậy, rõ ràng là không muốn rồi.

A Uyển ôm chó con, nước mắt lã chã rơi. Ngụy Vô Tiện thấy con khóc, luống cuống vội vàng ngồi xổm xuống: "A Uyển, con đừng khóc. Con làm sao vậy?"

"Phụ thân không thích chó con sao? Chúng ta nuôi được không?" "Phụ thân nào có không thích. A Uyển muốn nuôi thì nuôi."

A Uyển ngước hai con mắt nhòe nhoẹt toàn là nước lên. "Thật chứ? Phụ thân cũng thích?" A Uyển cố gắng giơ chó con lên, muốn phụ thân ôm con chó trong tay A Uyển.

Ngụy Vô Tiện liếc qua đạo lữ, thấy Lam Vong Cơ không có ý tiến lên hỗ trợ chút nào. Ngụy Vô Tiện nghiến răng, vươn tay ôm lấy con chó trong tay A Uyển.

Con chó mới lớn bằng cái đinh, lông xù xù, mềm mềm trong tay Ngụy Vô Tiện. Chó con vừa tới chỗ mới, có chút sợ hãi, cả người run rẩy, nhưng lại hết sức ý thức muốn sống, lè lưỡi liếm lòng bàn tay người đang ôm nó.

Ngụy Vô Tiện cảm nhận được từng trận run rẩy của chó con, lúc này mới phản ứng. Chó con còn sợ hơn cả y. Cái lưỡi kia mềm vô cùng, liếm cho lòng bàn tay y ướt sũng, còn hơi ngứa nữa.

Ngụy Vô Tiện vươn cái tay kia ra thử xoa xoa đầu chó con. Cảm giác lông xù, mềm mại làm cho nỗi sợ hãi trong lòng y tiêu tán.

Không biết từ khi nào, Lam Vong Cơ đã lại bên cạnh y. Hắn đặt tay lên bờ vai y. Ngụy Vô Tiện quay đầu lại nhìn. Khóe miệng Lam Vong Cơ cong cong, lộ ra một tia mỉm cười: "Ngụy Anh, giỏi lắm."

Nụ cười của Lam Vong Cơ làm cho Ngụy Vô Tiện nhìn tới ngây người trong một chớp mắt. Một chút uất ức mới nãy Lam Vong Cơ không chịu qua giúp trong lòng cũng tiêu mất: "Lam Trạm, ngươi nhìn xem. Chó con, nó mềm quá."

"Còn sợ không?" Ngụy Vô Tiện dừng một chút, lắc đầu: "Không sợ. Nó còn sợ hơn cả ta! Nó phát run! A Uyển thích. Chúng ta nuôi nó được không?"

"Được." Ngụy Vô Tiện được đạo lữ cho phép, cao hứng vô cùng, ngồi xổm xuống chơi với A Uyển và chó con. Hai cha con bàn bạc đặt cái tên gì thật hay cho chó.

A Uyển thì còn nhỏ. Ngụy Vô Tiện lại không có kinh nghiệm. Cuối cùng, hai cho con đặt tên cho chó con là Cẩu Cẩu. Ờ, đơn giản, rõ ràng, cực kỳ trực tiếp. Vừa nghe là biết tên của chó. A Uyển và Ngụy Vô Tiện hết sức vừa lòng với cái tên này.

Những người khác: "................" Được rồi. Cũng không sai. Là cái tên mà chó nên có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play