Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ cản lại không để cho y quá mức mê mệt vì chuyện nghiên cứu. Vừa làm vừa nghỉ, y vậy mà còn cho ra phù chú hữu dụng còn nhanh hơn. Loại phù chú này có thể tạo ra một cái kim đan dùng tạm. Nhưng mà tác dụng chỉ trong một ngày, còn cần Lam Trạm truyền linh lực vào trong phù chú.
Cho dù là như vậy, loại phù chú này vẫn mang tới thay đổi lớn lao cho Ngụy Vô Tiện. Ở trong kinh mạch của y đầy oán khí. Sau khi y có được kim đan tạm này, linh lực liền xuyên qua kim đan xoay tròn, tiến vào trong kinh mạch y.
Linh lực giống như một tầng bảo vệ bọc lên trên vách kinh mạch. Còn có kim đan, cho nên có thể vận chuyển oán khí trong kinh mạch của y.
Một lần lại một lần nữa vận hành, oán khí xưa nay điên cuồng dần dà trở nên càng nghe lời. Ngụy Vô Tiện thấy hiệu quả không tồi, thế là kiên quyết vận thần thức dẫn linh lực kéo theo oán khí vận hành qua lộ tuyến nhất định.
Đương nhiên, cái công pháp này cũng không phải là công pháp Giang Gia dạy cho y, mà là một công pháp độc môn do chính Ngụy Vô Tiện dựa theo tình huống của bản thân mà sáng tạo thành.
Lộ tuyến vận chuyển linh lực của công pháp này khác một trời một vực với công pháp thịnh hành trong tiên môn, nhưng lại càng thích hợp cho việc tu hành oán khí. Liên tục vận hành, luân chuyển, sự tác động của oán khí lên cơ thể Ngụy Vô Tiện cảng lúc càng nhỏ.
Đương nhiên, trong lúc này Ngụy Vô Tiện cũng phải xài không ít kim đan tạm bợ. Lam Vong Cơ chỉ cần có chút thời gian rảnh sẽ rót linh lực vào trong phù chú Ngụy Vô Tiện đã vẽ sẵn.
Trên lý thuyết thì một trang phù Ngụy Vô Tiện có thể dùng trong một ngày. Nhưng một khi liên tục sử dụng, vận công, tu hành, một trang phù sẽ hết hiệu lực rất nhanh. Thế nhưng tốc độ sử dụng phù của y cũng không cách nào đuổi kịp tốc độ Lam Vong Cơ hoàn thành chế tác phù. Mỗi ngày, Lam Vong Cơ sẽ chăm chỉ dùng hết linh lực rồi lại tiếp tục tu luyện lần nữa.
Cứ như vậy, Ngụy Vô Tiện để dành được một xấp phù dày. Tu vi của Lam Vong Cơ còn tăng trưởng không ít. Có thể nói là một hòn đá ném hai con chim.
Ngụy Vô Tiện toàn tâm tập trung vào chuyện tu luyện. Y không ngừng vận hành oán khí, lúc đó mới phát hiện ra trong oán khí đầy ắp tạp chất. Muốn tẩy sạch tạp chất này cần y dùng thần thức đẩy chúng ra. Nguyên thần của Ngụy Vô Tiện cũng vì việc này mà được tôi luyện không ít. Đến lúc oán khí trong kinh mạch đều được tinh lọc qua một lần, y mới phát hiện ra oán khí không còn tổn thương thân thể y nữa.
Thậm chí, trong lúc tu luyện, Ngụy Vô Tiện còn lờ mờ phát hiện ra thứ năng lượng được tinh luyện này chữa trị cho thân thể y. Tuy là không nhanh bằng dùng linh lực chữa trị, nhưng mà cho dù là kinh mạch hay là đan điền được oán khí đã tinh lọc chữa trị đều tốt hơn nguyên bản rất nhiều.
Mỗi ngày, Ôn Tình đều trị liệu cho Ngụy Vô Tiện. Kết hợp với Ngụy Vô Tiện chăm chỉ vận công, luyện hóa oán khí, việc chữa trị đan điền càng thêm suôn sẻ.
Đối với chuyện này, Ôn Tình rất mừng rỡ. Chuyện mổ đan Ngụy Vô Tiện, làm tổn hại đan điền của y tới nỗi đời này không thể kết đan nữa là hối tiếc lớn nhất của nàng.
Giờ đây đan điền đã chữa lành, Ngụy Vô Tiện lại có thể kết đan lần nữa.
Vốn là đan điền chữa khỏi, Ngụy Vô Tiện có thể lựa một môn công pháp, kết thành một cái kim đan thứ hai. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện lại không muốn trực tiếp hấp thụ linh khí, tu thành linh lực. Thứ năng lượng đã qua luyện hóa trong thân thể y không còn coi là oán khí được nữa, mà là một loại năng lượng âm tính.
Cũng có thể là vì được nuôi dưỡng từ phù chú thấm nhuần qua linh lực của Lam Vong Cơ, mà thứ năng lượng âm tính này lại hết sức hòa hợp với linh lực của Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện nói cho Lam Vong Cơ phát hiện của y. Hai người bàn bạc, thử cùng tu luyện, liền phát hiện ra hai loại năng lượng này, một âm một linh, lại tạo thành hiệu quả tương sinh tương khắc.
Sau một lần thử này, Ngụy Vô Tiện báo lại cho Ôn Tình. Ôn Tình suy xét hồi lâu, không biết lấy từ đâu ra một quyển công pháp cũ mèm, bạc màu đưa cho Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện tò mò mở quyển công pháp này ra, phát hiện thì ra đây là công pháp song tu giữa đạo lữ.
Ôn Tình nói: "Của gia truyền đó. Của gia tộc ta truyền không biết là từ đời nào xuống. Lúc trước, ta còn nghĩ quyển công pháp này là do một vị tổ tiên có trí tưởng tượng siêu nhiên nào đó tưởng tượng, viết ra cho vui thôi. Bởi vì trên đời này làm sao tìm ra người có linh lực tương sinh tương khắc lẫn nhau. Tu sĩ giờ đây tu luyện đều là cùng một loại linh lực. Cho nên nội dung trong quyển công pháp này căn bản là không thể thực hiện. Không có đạo lữ có năng lượng tương sinh tương khắc, nào có tạo thành âm dương chuyển hóa, chế ước lẫn nhau. Không ngờ quyển công pháp này vậy mà là thật."
Con mắt Ôn Tình không giấu vẻ kinh ngạc. Nhưng mà lẫn trong đó còn có một chút buồn cười. Ngụy Vô Tiện rất nghiêm túc lật quyển công pháp, đọc kỹ, nào có chú ý tới Ôn Tình sau lưng y lặng lẽ, lén lút đưa cho Lam Vong Cơ một cái bình thuốc mỡ.
Lam Vong Cơ cất kỹ cái bình đó đi rồi, hai vành tai đỏ ửng cả lên. Ôn Tình thấy Hàm Quang Quân ngượng ngùng, cũng vội vàng lấy cớ nhà có việc, cấp tốc bỏ chạy khỏi hiện trường.
Về phần Ngụy Vô Tiện? À... tự cầu nhiều phúc đi. À? Không biết nàng có cần chuẩn bị thêm một chút rượt thuốc hay là dược vật gì không.
Ngụy Vô Tiện còn đang vùi đầu nghiên cứu công pháp, không chút nào nhận ra nguy hiểm rình rập sau lưng.
Y đọc công pháp một hồi, hỏi: "Lam Trạm à, cái vị tu sĩ viết quyển song tu này sao lại kỳ cục thế này." Y giơ quyển công pháp trong tay cho Lam Vong Cơ xem.
Ở trong trang công pháp có một cái sơ đồ đơn giản. Là hình một người xếp bằng ôm một người khác vào trong ngực. Ngụy Vô Tiện còn nói thêm: "Chăm chỉ tu luyện còn phải ôm thêm một người nữa. Tu luyện như vậy thực sự có tác dụng sao?"
Ở trong lòng Lam Vong Cơ không ngăn được có chút tò mò: "Ngươi lúc trước nghe học, cho ta xem quyển... Chính ngươi chưa xem qua sao?"
Ngụy Vô Tiện trừng mắt, vẻ mặt mơ màng, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Lam Trạm a, ngươi nói xem, phải chăng ta mất trí nhớ? Ngươi nói trong lúc nghe học, ta cho ngươi xem sách... xem sách gì ta nhớ không rõ. Ta trước kia có đọc công pháp cùng ngươi sao? Là cái công pháp gì ta?"
Lam Vong Cơ: "........" Hắn nhìn Ngụy Vô Tiện một lúc lâu: "Không sao. Không nhớ thì không nhớ. Còn có ta." Ngụy Vô Tiện nghoẹo đầu: "Lam Trạm à. Quyển công pháp này thật là có tác dụng sao? Chúng ta thử một chút đi."
Lần này, Lam Vong Cơ trả lời hết sức dứt khoát: "Được!!"
- -- Kéo rèm, thả thỏ. Con cua bò ngang qua đồng. Đám thỏ nhảy nhót qua vũng nước trong. ---
Ngày hôm sau, Ngụy Vô Tiện dậy muộn lắm. Trời đã tới giữa trưa mà y còn ngủ mê mệt. .
||||| Truyện đề cử:
Giam Cầm Sinh Mệnh |||||
Lam Vong Cơ nấu xong một nồi cháo to, hương vị ngào ngạt thơm tới mức A Uyển ở cách vách thèm tới khóc, mà Ngụy Vô Tiện còn chưa dậy nổi. Buổi trưa sắp qua rồi. Lam Vong Cơ mới đi đánh thức Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện còn ngủ say. Một tay vươn ra từ trong chăn. Y không mặt quần áo gì trên người. Cách tay trơn bóng, trần truồng, vừa trắng vừa mịn, ở trên còn có mấy cái dấu răng.
"Ngụy Anh, Ngụy Anh. Dậy." "Ư ư, Lam Trạm, bây giờ là mấy giờ?" "Đã qua giờ ngọ. Có đói bụng không?" Ngụy Vô Tiện gian nan mở mí mắt.
"Ừ, ta đói quá đi. Lam Trạm, có đồ ăn không?" "Có, ngươi dậy đã." Lam Vong Cơ trực tiếm ôm một cục cả người, cả chăn vào lòng mình. Lấy bát cháo, đút từng muỗng cho Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện nhắm hờ con mắt, mở miệng ăn cháo do Lam Vong Cơ đút tới tận miệng. Ở trong cháo còn có thịt cá xắt lát, đã được người cẩn thận rút xương. Thịt cá nấu mềm, quyện vào trong cháo, thơm ngon vô cùng.
Ăn được nửa chén, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc vì đồ ăn ngon mà tỉnh lại. Sau đó y liền cảm thấy một trận bủn rủn sau lưng, còn có một cái cảm giác khó chịu đến từ chỗ không nói được đó.
Y cọ qua, cọ lại trong lòng Lam Vong Cơ, dẩu cái miệng oán giận: "Lam Trạm à, còn nói cái gì phải tu luyện. Tối hôm qua, chúng ta cũng quên khuấy rồi."
Lam Vong Cơ: "Ừ, ta... quên mất. Lần sau không quên. Ngụy Anh, ngươi không thoải mái chỗ nào?"