Một bàn tay của Lam Vong Cơ đè chặt hai tay Ngụy Vô Tiện lại, khóa cả người y trên thân cây. Hắn mang một loại tâm thái điên rồ được ăn cả, ngã về không, đè người trong lòng xuống, hung ác hôn sâu.

Trong phút chốc, thời gian giống như dừng lại. Cả thế giới đứng yên. Trước mắt Lam Vong Cơ hiện ra một cái màn nhỏ chứa đầy hình ảnh. Hai mắt Lam Vong Cơ trừng còn lớn hơn trước, dần dần ứ máu, đỏ quặt.

Hắn thấy được tương lai! Ngụy Vô Tiện vì một mạch Kỳ Hoàng mà rời bỏ Giang Gia, dẫn người Ôn Gia bước lên Loạn Táng Cương, lại bị Giang Vãn Ngâm bóp méo lời nói thành dẫn theo Ôn Thị Dư Nghiệt, muốn đối địch tiên môn bách gia.

Sau đó, Ngụy Vô Tiện luyện thành Quỷ Tướng Quân, bị Kim Gia ngấp nghé, biên diễn đủ loại âm mưu nhằm vào Ngụy Vô Tiện. Chặn giết Cùng Kỳ Đạo. Tuyên thệ trước khi xuất quân ở Bất Dạ Thiên. Bao vây tiễu trừ Loạn Táng Cương.

Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện chết không toàn thây. Mà hết thảy chân tướng này sau mười mấy năm trở thành rõ ràng. Nhưng lúc đó Ngụy Vô Tiện đã chết nhiều năm rồi, cũng không có người nói với y một câu xin lỗi.

Tất cả chuyện trong tương lai này dường như là thật lâu, nhưng cũng chỉ là qua đi trong nháy mắt. Ngay sau đó, Ngụy Vô Tiện bắt đầu giãy dụa dữ dội. Lam Vong Cơ ra tay như điện, đánh cho Ngụy Vô Tiện hôn mê, bất tỉnh.

Lam Vong Cơ ôm chặt người trong lòng. Tương lai này thật đáng sợ. Hắn không thể mất đi Ngụy Anh. Hắn không dám tưởng tượng một đời này của mình vĩnh viễn không đến được với người hắn yêu.

Lam Gia cũng là đồng lõa tham dự bao vây, tiễu trừ Loạn Táng Cương. Bọn họ chính mắt nhìn thấy người già cả, bệnh tàn, vô tội của Ôn Gia bị chém giết tàn nhẫn, lại hoàn toàn thờ ơ.

Huynh trưởng lúc cuối cùng đó cũng chỉ là tự bế tử quan, quăng hết tất cả gánh nặng cho hắn. Mà hắn, cả đời đều không bao giờ chờ được người hắn yêu quay về, trở thành cái xác không hồn, cả đời đuổi theo, đi tìm hình bóng trong vô vọng.

Lúc này đây hai mắt Lam Vong Cơ đã đỏ quặt. Hắn đưa tay, chạm vào gương mặt tái nhợt của Ngụy Vô Tiện còn gục trong lòng hắn, sờ vào ngực người, tìm được Âm Hổ Phù y vẫn mang theo bên mình mới yên tâm.

Hắn ôm chặt người, cảm giác tay chân Ngụy Anh lạnh như băng, bèn lấy ra một bộ áo khoác ngoài từ trong túi trữ vật, bọc kín Ngụy Vô Tiện, sau đó thoăn thoắt ngự kiếm bay đi, rời khỏi núi Bách Phượng, một đường tới trấn Thải Y. Chuyện đầu tiên là để người trong khách điếm. Hắn kéo dài thời gian ngất xỉu của Ngụy Vô Tiện, sau đó mới lặng lẽ quay về Lam Gia.

Trở lại Lam Gia, Lam Vong Cơ cầm mấy cái túi trữ vật, mang hết tất cả đồ vật có thể lấy trong Tĩnh Thất. Ngay cả tiền phát hằng tháng cùng với thu hoạch săn đêm mấy năm gần đây tích trữ của hắn cũng lấy sạch, mang đi.

Đừng chỉ nhìn Lam Gia vẻ ngoài áo trắng, nhạt nhẽo. Kỳ thật, nhà bọn họ rất có tiền. Chỉ nói riêng phần tích cóp của Lam Vong Cơ cũng đủ để lập ra một cái tiểu gia tộc. Lấy đi hết tất cả những thứ thuộc về hắn, Lam Vong Cơ vội vàng xuống núi. Hiện tại, một mạch Kỳ Hoàng Ôn Thị còn bị giam giữ ở vùng Cam Tuyền.

Lúc Lam Vong Cơ tới Cam Tuyền, người trông coi tù binh Ôn Gia cũng không nhiều lắm. Đại đa số đều đi tham gia vây săn núi Bách Phượng. Chỉ bằng tu vi của Lam Vong Cơ, muốn cho một dúm người này hoàn toàn không phát hiện thật dễ dàng.

Đánh ngã lính gác, Lam Vong Cơ tìm thẳng tới nơi của một mạch Kỳ Hoàng. Lúc này đây, người của một mạch Kỳ Hoàng còn chưa bị bắt tới Cùng Kỳ Đạo làm khổ công. Người chết không nhiều. Gộp lại còn chừng hơn trăm người.

Lam Vong Cơ tìm tới tộc trưởng của một chi Kỳ Hoàng: "Ôn Tình." "Là ta. Không biết Hàm Quang Quân tìm ta có chuyện gì?"

"Lúc Liên Hoa Ổ bị huyết tẩy, Ôn Ninh cứu Giang Vãn Ngâm. Ngươi vì Ngụy Anh cầu xin mà mổ đan. Có chuyện này không?" "Ngươi... Ngươi muốn gì?"

"Ôn Tình. Ngươi biết Ngụy Anh là loại người gì. Nếu có người muốn dùng một mạch Kỳ Hoàng của ngươi uy hiếp Ngụy Anh, ngươi nghĩ y sẽ làm sao?"

Ôn Tình mấp máy miệng. Nàng vẫn biết Ngụy Vô Tiện là người trọng tình, trọng nghĩa. Chỉ bằng y nguyện ý mổ đan đổi cho Giang Vãn Ngâm đã đủ rõ. Nếu thật sự có người dùng nàng và Ôn Ninh uy hiếp Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ vì bọn họ mà thỏa hiệp. "Hàm Quang Quân có ý gì?"

"Ngươi biết Ngụy Anh có một pháp bảo, Âm Hổ Phù, có uy lực cực lớn. Kim Gia vẫn luôn ngấp nghé, muốn chiếm đoạt. Biết một mạch Kỳ Hoàng có ân với y. Ít ngày nữa chúng sẽ cho người tới Cam Tuyền bắt một chi Kỳ Hoàng đi, dùng để uy hiếp, hãm hại Ngụy Anh."

Ôn Tình biết chỉ bằng độ vô sỉ của Kim Gia nhất định có thể làm ra chuyện như vậy. Nàng nhìn tộc nhân. Bọn họ đại đa số đều là người thường tay không tấc sắt hoặc là y sư. Bây giờ lại thành tù binh, cũng chỉ có thể mặc cho người xâu xé. Mà một chút tu sĩ có Kim Đan trong số họ, chắc chắn sẽ vì giảm bớt phiền toái mà bị Kim Gia giết trước.

"Hàm Quang Quân muốn chúng ta làm thế nào?" "Đi theo ta." "Được!" Lúc này, Ôn Tình mới chú ý tới trong lòng Lam Vong Cơ còn ôm một người. Vì Lam Vong Cơ dùng áo khoác trắng bọc người này kín mít, chỉ để lộ ra một chút tóc đen phất phơ. Ôn Tình nheo mắt. Giữa đám tóc đen kia còn lộ ra dải cột tóc màu đỏ. Trong lòng nàng cân nhắc, rồi lắc đầu quăng luôn cảm giác kỳ quái trong lòng.

Lam Vong Cơ nói: "Trong vòng nửa ngày thu thập hành trang." Ôn Tình cũng không nghĩ nhiều, vội vàng thông tri cho tộc nhân thu thập hành lý.

Chiến hậu, một chi Kỳ Hoàng của bọn họ trờ thành tù binh. Mọi người cũng không có nhiều của cải, vật dụng. Ôn Tình vừa nói phải đi, bọn họ rất nhanh đã thu thập xong đồ của chính mình. Một chút đồ ăn giấu trong lòng ngực. Quần áo gói thành cái bọc nhỏ. Chỉ có nhiêu đó vật dụng sống qua ngày. Lam Vong Cơ cho thời gian nửa ngày, nhưng trên thực tế, còn chưa qua nửa canh giờ đã dọn xong.

Lính canh gác chung quanh không nhiều, đều đã bị Lam Vong Cơ ra tay điểm ngã. Những tên này thậm chí còn không thấy rõ là ai đánh ngất chúng. Đến lúc mọi người chuẩn bị xong, Lam Vong Cơ đưa mắt kiểm nhân số, phát hiện ra ở đây có nhiều người hơn hắn thấy trong tương lai nhiều. Thực rõ ràng, một mạch này có rất nhiều người chết trong Cùng Kỳ Đạo.

Đại đa số thanh niên trai tráng, có một chút tu vi đều bị Kim Gia giết chết, hoặc là bị kéo vào luyện thi trường. Như bây giờ cũng tốt. Có càng nhiều người trẻ có tu vi, một mạch Kỳ Hoàng này có thể sống tốt.

Hắn dẫn người Kỳ Hoàng rời khỏi Cam Tuyền. Bởi vì nhân số đông, đi cùng nhau khẳng định là sẽ bị người phát hiện. Lam Vong Cơ dẫn mọi người đến một cái trấn nhỏ mua quần áo, sau đó tách người ra thành từng nhóm nhỏ.

Người Kỳ Hoàng cũng biết, đợi cho qua thời gian vây săn núi Bách Phượng, Tiên Môn Bách Gia phản ứng, bọn họ liền rời đi không được.

Lam Vong Cơ tính toán đi ra hải ngoại. Nơi đó cách xa Tiên Môn. Tuy là cuộc sống không dễ bằng trên đại lục, nhưng mà cũng xa lánh chuyện thị phi của Tiên Môn.

Người Kỳ Hoàng tách nhau ra mà đi. Lam Vong Cơ còn phân phát tiền tài cho bọn họ, để cho bọn họ giả làm tán tu, dẫn người ngự kiếm, bay về phương Nam. Cũng có người giả thành thương nhân, mua một số lớn vật dụng sinh hoạt và xe ngựa, chạy về phía Nam.

Đi qua Cô Tô, đằng sau Lam Gia chính là Lĩnh Nam. Lĩnh Nam linh khí thiếu thốn, không có cái gia tộc nào hợp ý với một khối đất này. Rất nhiều lúc Lĩnh Nam xuất hiện tai họa, toàn là dựa vào Lam Vong Cơ giải quyết.

Muốn nói tới người quen thuộc mảnh đất này nhất vậy không còn ai ngoài Lam Vong Cơ. Ở Lĩnh Nam đợi ba ngày, người của một mạch Kỳ Hoàng cũng lục tục tới đủ. Lam Vong Cơ đã sớm thuê đội thuyền. Thấy người đến đủ, liền cho họ lên thuyền đi ra hải ngoại. Bên trong khoang thuyền, Ôn Tình đang xem bệnh, ghim kim cho Ngụy Vô Tiện.

Trong ba ngày này, nàng vẫn đi theo bên cạnh Lam Vong Cơ. Tới Lĩnh Nam, lên thuyền, nàng mới nhận ra người trong lòng ngực Lam Vong Cơ không phải ai khác mà chính là Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ thỉnh nàng khám bệnh, chữa trị cho Ngụy Vô Tiện.

....

Editor: Biết là mị còn nợ bộ Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền, với bộ Nhị Ca Ca Từ Trên Trời Rơi Xuống chưa xong phiên ngoại. Nhưng mà mị thích quá! Nhịn không được! Xin thông cảm.

Mị đậu HSK3 rồi! Mừng quá! Dịch và edit cũng có phần trau chuốt hơn trước. Hy vọng mọi người có thể thưởng thức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play