"Quên đi!" Không biết Tiêu Lăng Dạ nghĩ tới cái gì, sắc mặt âm trầm, "xoẹt" một tiếng kéo rèm cửa lại, che đi ánh sáng ở bên ngoài, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.

Giọng nói anh càng trầm thấp hơn: "Đừng điều tra nữa!"
"Hả?"
"Đừng điều tra!"
Ai cũng có một quá khứ không muốn bị người khác biết, Lâm Oản Oản có, anh cũng có.

Anh không nên lợi dụng ưu thế của bản thân để điều tra rõ ràng về cô, như vậy ngược lại đối với cô là không tôn trọng.
Tiêu Lăng Dạ xoa xoa mi tâm: "Thời gian không còn sớm, em đi nghỉ ngơi đi."
"Anh à, anh thật sự không sao chứ?"
Tiêu Diễn có chút lo lắng, ở trong lòng anh ta, anh trai vẫn luôn là người cao lớn hiên ngang, làm việc gì cũng quyết đoán, anh ta rất ít thấy anh trai có thời điểm do dự như vậy.
Tiêu Diễn suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: "Nếu không thì chúng ta vẫn là điều tra một chút đi, biết quá khứ của cô ấy, chúng ta mới có thể hốt thuốc đúng bệnh, làm gì cũng dễ hơn."
"Không cần!"
"Anh.."
"Thời gian còn dài, nếu cô ấy không tin, vậy dùng thời gian chứng minh đi."
"Ồ!"..
Vào đêm!
Lâm Oản Oản và Lâm Duệ bước vào phòng ngủ trên tầng hai.

Phòng ngủ rất lớn và cũng được trang trí theo phong cách Địa Trung Hải.
Giấy dán tường màu lam nhạt, rèm cửa màu lam đậm, chiếc giường lớn màu trắng, đầu giường treo vài bức tranh sơn dầu đơn giản, hai góc phòng hai bên đầu giường đặt hai chậu hoa, hai cây xanh khổng lồ làm cho cả căn phòng trông rực rỡ.
Đây là đêm đầu tiên họ chuyển đến ngôi nhà mới, Lâm Oản Oản lo lắng Duệ Duệ không quen, vì vậy cô đặc biệt yêu cầu cậu bé ngủ cùng cô.

Cậu bé tắm xong liền lên giường, khi Lâm Oản Oản tắm rửa xong đi vào phòng ngủ, cô nhìn thấy cậu bé dựa vào trên giường, chơi khối Rubik mà Tiêu Lăng Dạ đưa cho cậu.
Những ngón tay cậu linh hoạt, cậu xáo trộn rồi sắp xếp lại khối Rubik, rồi lại xáo trộn và lắp lại sắp xếp lại.
"Vui không?" Lâm Oản Oản vừa lau tóc vừa đi tới.
"Dạ!" Cậu bé cũng không có ngẩng đầu lên, tiếp tục chơi khối Rubik trong tay, thản nhiên nói: "Chú Tiêu rất cẩn thận."
Còn dám nói chuyện thay Tiêu Lăng Dạ!
Nhắc tới người này Lâm Oản Oản liền tức giận!
Vừa nãy sau khi ăn cơm xong, cô đã bị Tiêu Lăng Dạ chặn lại trong phòng ăn, còn Tâm Can và Duệ Duệ đang chơi trong phòng khách, cô cũng không tin thằng nhóc này không nghe thấy giọng nói của cô.
Kết quả..
Cậu thế mà làm như không nghe thấy gì, vẫn luôn không xuất hiện.
Lâm Oản Oản đặt mông ngồi xuống mép giường, tùy ý cầm khối Rubik lên, "Chỉ tặng cho con cái này liền thu mua được con rồi?"
"Mới không phải!" Cậu bé bĩu môi: "Con là người dễ dàng bị thu mua như vậy à."
"Vậy con còn nói chuyện thay anh ta làm gì."
"Mẹ, con nghĩ mẹ có thể cân nhắc chú Tiêu."
"Đừng nói bừa!"
"Con không có nói đùa." Lâm Duệ ngẩng đầu, trịnh trọng nói: "Mẹ, chúng ta ở nước M nhiều năm như vậy, cũng có nhiều người theo đuổi mẹ như vậy, nhưng mẹ chưa từng chấp nhận ai, con biết tất cả đều là bởi vì con."
"Duệ Duệ.."
"Mẹ, mẹ hãy nghe con nói xong đã được không?" Lâm Duệ quỳ xuống bên giường, cầm khăn lông lau mái tóc dài của mẹ, cụp mắt nói: "Con xin lỗi mẹ, trước đây Duệ Duệ rất ích kỷ, bởi vì con chỉ có mẹ, vì vậy con không muốn mẹ tìm bạn trai, Duệ Duệ hy vọng rằng trong lòng mẹ, người quan trọng nhất mãi mãi chính là con, vì vậy khi còn ở nước M, đã có rất nhiều người gửi email tỏ tình mẹ đến hộp thư của mẹ, con sợ bị mẹ nhìn thấy nên đã xóa hết những email đó, còn nữa..

trong nhà thường xuyên nhận được quà, con đều ném hết tất cả vào thùng rác."
"..

Thật xin lỗi mẹ, lẽ ra con không nên giấu mẹ."
Lâm Oản Oản cười: "Mẹ còn nghĩ rằng con sẽ không nói với mẹ những điều này."
Lâm Duệ sửng sốt: "Mẹ biết hết tất cả rồi?"
Cô cười và nháy mắt với cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Duệ đỏ bừng, cậu quay mặt đi tiếp tục lau tóc cho cô: "Dù sao lúc đó con chính là không thích mẹ thân thiết với người khác như vậy."
"Sao bây giờ lại đột nhiên đổi ý rồi?"
"Bởi vì Tâm Can!"

"Hửm?"
Sắc mặt Lâm Duệ trở nên trầm xuống: "Lần trước những lời em ấy nói rất có đạo lý, mẹ, con không thể ở cùng mẹ vĩnh viễn.."
"Vớ vẩn!" Tim Lâm Oản Oản đau xót, cô quay lại và ôm Lâm Duệ vào lòng, sau khi ôm cậu, cô càng cảm thấy khó chịu hơn, Duệ Duệ của cô quá gầy, rất gầy, cô cảm thấy tay cô run lên khi ôm cậu như thế này.

"Đừng có nói ngốc nữa! Mẹ đã cùng Hoa Hạ ký hợp đồng rồi, tương lai mẹ sẽ diễn rất nhiều rất nhiều vở kịch, mẹ sẽ kiếm thật nhiều tiền, sau đó tìm bác sĩ giỏi nhất, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho con."
"Ừm!" Cậu bé giả vờ thoải mái nói: "Nhưng dù bệnh của con khỏi hẳn, con cũng sẽ lớn, sau này có lẽ sẽ ra ngoài học tập, đến lúc đó con sẽ kết hôn lấy vợ.

Đến lúc đó nếu vợ con với mẹ không hợp nhau, khẳng định chúng ta phải tách ra ở riêng thôi, hay là đến lúc đó con và vợ ly hôn!"
Lâm Oản Oản dở khóc dở cười, cô tức giận véo mũi cậu: "Thằng nhóc này, lông còn chưa mọc đủ mà đã đòi cưới vợ rồi, mẹ nói cho con biết, con cái đồ vô lương tâm này, cho dù cưới vợ cũng không được quên mẹ.".
"Ha ha!" Cậu bé tiếp tục: "Lớn lên Duệ Duệ sẽ trở thành một người đàn ông và có gia đình riêng, nhưng nếu mẹ mãi mãi không tìm được bạn trai, chờ mẹ già rồi, đến lúc đó một mình có bao nhiêu cô đơn."
"Vậy đến lúc đó lại tìm sau."
"Khi đó mẹ sẽ thành một bà lão, mặt đầy nếp nhăn, tóc bạc răng rụng, ai sẽ thích mẹ chứi!"
"..."
Khuôn mặt của Lâm Oản Oản "xoát xoát xoát" chuyển sang màu đen.
"Trong sách chẳng phải đã nói tuổi trẻ là vốn liếng sao! Mẹ mới hai mươi ba tuổi, còn đang ở độ tuổi sung sức nhất, mẹ mau tìm một người đàn ông đối xử tốt với mẹ đi, để hai người có thể cùng nhau già đi, tương lai mẹ già đi, chú ấy cũng biến thành ông lão rồi, như vậy hai người cũng sẽ không chán ghét lẫn nhau!"
Lâm Oản Oản: "..."
"Trước kia con luôn cho rằng mẹ với ba nuôi thích nhau, hai người sẽ ở bên nhau, nhưng mẹ lại nói cho con biết, ba nuôi có người mình thích rồi, con thấy tình cảm của mẹ đối với ba nuôi cũng không giống như tình cảm của phụ nữ dành cho đàn ông, cho nên con đành phải từ bỏ.
Chậc chậc!
Nói những lời này thật tiếc nuối mà!
Khóe miệng Lâm Oản Oản điên cuồng giật giật, cô giật lấy chiếc khăn tắm trong tay cậu bé, tức giận lau tóc cho chính mình.
Lâm Duệ đi tới:" Mẹ, mẹ nên cân nhắc chú Tiêu.

"
Lâm Oản Oản cảm thấy chua xót trong lòng:" Con mới gặp anh ta mấy lần chứ, liền thích anh ta như vậy sao? "
" Là rất thích.

"
Lâm Oản Oản" xoát "một cái đứng dậy, liền nghe thấy cậu bé chậm rì rì nói tiếp một câu:" Nhưng con thích mẹ nhất! "
" Này còn được! "
Hai mẹ con nhìn nhau cười.
" Mẹ, con chỉ không muốn mẹ vì con mà từ chối chú Tiêu.

"
Lâm Oản Oản im lặng.
Cô thừa nhận rằng, chuyện cự tuyệt Tiêu Lăng Dạ, có một phần nguyên nhân là bởi vì Duệ Duệ..

nhưng đây không phải là lý do duy nhất.
Lâm Oản Oản nắm chặt tay cậu bé, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của cậu, cuối cùng cũng hỏi một câu mà cô đã canh cánh trong lòng từ lâu.
" Duệ Duệ, con có muốn biết bố ruột của con là ai không?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play