Chưa kể, Tiêu Diễn từ nhỏ đã được nuông chiều, anh ta chưa bao giờ phải làm những công việc nặng nhọc như rửa bát đĩa.
Anh ta nhìn đôi bàn tay trắng trẻo và mảnh khảnh của mình, rồi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh trai, thở dài nhận mệnh, bưng bát dĩa trên tay đi vào bếp.
Haiz!
Anh ta thật sự rất vĩ đại.
Vì để cho anh trai theo đuổi được vợ mình mà anh ta đã hy sinh biết bao.
Tiêu Diễn vừa đi, đôi mắt Tâm Can xoay tròn, vội vàng lôi kéo Lâm Duệ di vào phòng khách chơi với bé ở trên sô pha.
Trong phòng bếp to như vậy chỉ còn lại hai người Tiêu Lăng Dạ và Lâm Oản Oản.
"Boss.."
"Bây giờ là thời gian tan tầm!"
Ngụ ý là, cô không cần phải gọi anh là boss.
"Ồ!"
Hai người họ lại ngừng nói chuyện, trong không khí đều lộ ra hơi thở xấu hổ.
Lâm Oản Oản ngồi đối mặt với Tiêu Lăng Dạ, cô bất an dịch dịch, cô nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái và nhìn phải, nhưng cô không nhìn Tiêu Lăng Dạ.
"Tôi biến thành ông chủ của cô, cho nên..

sợ tôi?"
"Ha hả -- Ngài Tiêu, ngài nói đùa."
"Mỗi lần cô sợ tôi, đều sẽ gọi tôi là Ngàii."
"Có, có sao?"

Tiêu Lăng Dạ: "Còn nữa, lúc cô sợ hãi, cô sẽ nói lắp."
Lâm Oản Oản: "..."
Cô thành thật im lặng, không nói.
Tiêu Lăng Dạ dựa vào bàn ăn, mu bàn tay của anh hơi chống trán, anh tiến lại gần Lâm Oản Oản, anh chuyển chủ đề, hỏi cô: "Thích nơi này không?"
"Thích, nhưng ngài Tiêu, ngài sắp xếp như vậy khiến tôi thật sợ hãi!"
Lâm Oản Oản không ngốc, ngược lại cô còn rất thông minh, nếu chỉ vì báo đáp ân cứu mạng của cô, hợp đồng lỏng lẻo kia của anh chính là phần thưởng cho cô, anh sẽ không thu xếp cho cô..

một căn nhà tốt như vậy nữa.

Lùi lại 10.000 bước mà nói, cho dù là thu xếp nhà ở, cũng sẽ không đạt cô ở ngay cạnh nhà làm hàng xóm.
Nghĩ một lúc, Lâm Oản Oản cảm thấy cần phải nói chuyện rõ ràng với anh.
Cô lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Dạ: "Anh Tiêu, tôi chỉ là một người phụ nữ rất bình thường, mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời này của tôi rất đơn giản, tỏa sáng trong giới giải trí, thể hiện giá trị của chính mình trên màn ảnh, sau đó kiếm một khoản tiền, chờ sau khi hết hợp đồng với công ty, tôi sẽ tìm một người bình thường để kết hôn và sống một cuộc sống bình lặng.

Con người của tôi rất nhút nhát, sợ đau, sợ khổ, sợ sóng gió.

Tôi chỉ nghĩ tới cái loại liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy những ngày bình thản, cũng chịu không nổi những thay đổi lớn, anh..

hiểu không?"
Ý muốn từ chối một cách uyển chuyển của cô đã rất rõ ràng, Tiêu Lăng Dạ là một người thông minh, khẳng định sẽ nghe hiểu.
Tiêu Lăng Dạ có chút trầm ngâm gật gật đầu.
Lâm Oản Oản thở phào nhẹ nhõm.
"Xem ra biểu hiện của tôi còn chưa đủ rõ ràng!"
"Ah?"
Tiêu Lăng Dạ đột nhiên đứng dậy, anh cúi người đến gần Lâm Oản Oản, dáng người của anh cao đến mức ngay lập tức che mất ánh sáng trên đầu Lâm Oản Oản.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, có thể nhìn rõ lỗ chân lông trên mặt đối phương.
"Tiêu, anh Tiêu.."
"Lâm Oản Oản, tôi đang theo đuổi cô!"
Oanh!
Đầu cô đột nhiên nổ tung, đầu óc nháy mắt trở nên trống rỗng.
Anh, anh anh anh anh thế mà thật sự nói rồi, vừa rồi cô uyển chuyển cự tuyệt anh, anh nghe không hiểu sao?
Lâm Oản Oản ngây ra như phỗng.
"Tôi, tôi, tôi.."
"Cho nên!" Tiêu Lăng Dạ cắt ngang cô: "Tôi sẽ không để cho cô gả cho một người bình thường!"
"Tôi.."

"Nhớ kỹ! Tôi là Tiêu Lăng Dạ! Tôi sẽ không để cho cô đau, không để cho cô khổ, không để cô trải qua những biến đổi lớn!" Thanh âm của hanh vang dội, mang theo sự bá đạo và kiêu ngạo!
"Tại sao, tại sao lại là tôi.." Lâm Oản Oản lầm bầm: "Chúng ta mới gặp nhau chưa được mười ngày.

Chẳng lẽ là bởi vì Tâm Can sao? Bởi vì Tâm Can thích tôi, cho nên anh mới.."
"Không phải bởi vì Tâm Can, mà bởi vì cô chính là cô!"
Lâm Oản Oản ngây người.
Một lúc lâu sau, cô run rẩy chỉ vào Tiêu Lăng Dạ: "Anh, anh, anh, anh không phải là thích đàn ông sao? Tôi biết rồi, anh theo đuổi tôi là để che đậy xu hướng giới tính thật của mình đúng không!"
Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ nháy mắt tối sầm lại, anh kéo cà vạt cởi ra, đi vòng qua bàn ăn, từng bước đến gần Lâm Oản Oản: "Xem ra tôi cần thiết phải chứng minh xu hướng giới tính của mình với với cô nhỉ!"
"A..

Anh đừng tới đây, tôi, tôi cũng chỉ là nhìn thấy cái đó ở trên tin tức thôi, anh không thể quản chuyện của tôi."
Lâm Oản Oản nhảy ra xa, lao vào góc phòng.
"Đi ra!"
"Tôi không!" Lâm Oản Oản bị dồn vào đường cùng, nhưng cô ngược lại không sợ hãi, cô nhắm mắt lại, trái tim quay cuồng, cô chỉ đơn giản nói ra tất cả những gì trong lòng mình muốn nói: "Cho dù anh thích phụ nữ, nhưng tại sao lại là tôi? Đừng nói với tôi cái chuyện ma quỷ gì mà tình yêu sét đánh, cái gọi là tình yêu sét đánh chẳng qua chỉ là thấy sắc nảy lòng tham mà thôi! Anh là Tiêu Lăng Dạ, chủ tịch của tập đoàn Tiêu thị, cái dạng mỹ nữ nào mà anh chưa từng thấy qua, sao có thể yêu tôi, chút tự mình hiểu lấy này tôi vẫn là có."
"Tự ti như vậy?"
"Ai tự ti!" Lâm Oản Oản trừng mắt nhìn: "Tôi đây là ăn ngay nói thật, anh là chủ tịch của tập đoàn Tiêu thị, một nhân vật trong danh sách những người giàu nhất thế giới..

Đừng nói đến những điều kiện bên ngoài này, chỉ cần dựa vào khuôn mặt cùng với dáng người này của anh, chỉ cần anh vẫy tay, những cô gái muốn ngủ với anh có thể xếp hàng từ Vân Thành đến nước M.."
"Vậy còn cô?"
"Tôi?"
Tiêu Lăng Dạ nhếch khóe môi, khẽ nhướng mày: "Muốn ngủ với tôi sao?"
Đã cười!
Anh vậy mà thật sự đã cười!
Đây là lần đầu tiên Lâm Oản Oản nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ cười, không phải là cười lạnh, cũng không phải cười chế giễu, mà là một nụ cười thực sự hạnh phúc, mặc dù biên độ rất nhỏ, nhưng nó lại làm dịu đi một chút nét lạnh lùng trên khuôn mặt của anh, Tiêu Lăng Dạ vốn trông vô cùng yêu nghiệt, lại cười như thế..
Lâm Oản Oản nhìn chằm chằm, nuốt một ngụm nước bọt.

"Ừng ực!"
Âm thanh quá lớn khiến Lâm Oản Oản bị sốc đến mức giật mình, ngay lập tức hoàn hồn.
Ôi!
Yêu nghiệt!
Cô vừa rồi thế mà bị mê hoặc bởi cái người yêu nghiệt này!
"Lâm Oản Oản, cô muốn ngủ tôi!" Tiêu Lăng Dạ nở nụ cười chắc chắn nói.
"Tôi, tôi không có!"
Lâm Oản Oản xấu hổ đến mức muốn tự tát cô hai cái.
Tiêu Lăng Dạ từng bước đến gần.
Anh ta đi rất chậm, nhưng bước đi của anh lại rất chắc chắn và mạnh mẽ, mỗi bước chân dường như đang giẫm lên đầu trái tim của Lâm Oản Oản, trái tim của Lâm Oản Oản gần như muốn ngừng đập: "A-- Muốn chết thì chết thống khoái một chút đi, Tiêu Lăng Dạ, hai người chúng ta đơn giản là không có khả năng, không nói đến chuyện thân phận địa vị, anh hiểu rõ tôi sao? Tôi là một người mẹ đơn thân còn dẫn theo một đứa con, anh cảm thấy người nhà của anh có thể tiếp nhận tôi sao?"
"Thứ nhất, hiểu là cả một quá trình, chúng ta cần từ từ ở chung tìm hiểu!" Tiêu Lăng Dạ sải bước đi tới trước mặt Lâm Oản Oản, nhìn thẳng vào cô không cho cô né tránh: "Thứ hai, nhà tôi có thể chấp nhận cô hay không không cần cô lo lắng, tôi sẽ giải quyết"
Vừa nói, anh đã đứng trước mặt Lâm Oản Oản, ấn bả vai cô: "Mấu chốt quan trọng nhất là cô độc thân nuôi con, tôi cũng độc thân nuôi con..

Trời sinh một đôi!"
"..."
Lâm Oản Oản há hốc mồm.
Cô nuốt nước miếng, nói một câu rất ngu xuẩn: "Anh đối với chuyện làm cha dượng cũng khá là thoáng đấy, ha ha.."
"Tôi chỉ muốn làm cha dượng của con trai cô thôi!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play