Lâm Oản Oản bắt taxi đến địa chỉ mới.
Tài xế là một người đàn ông trung niên tốt bụng, lúc nhìn thấy Lâm Oản Oản ông ta kinh ngạc trong giây lát, nhưng khi thấy hai đứa bé đi bên cạnh Lâm Oản Oản, trái tim ông ta giống như bị tan chảy.
"Ai u! Cô gái, hai đưa bé này của cô là long phượng thai phải không, lớn lên thật sự quá dễ thương, trông cứ như người mẫu nhí trên tạp chí, thật là đáng yêu."
Long phượng thai!
Lâm Oản Oản chưa kịp mở lời, Tâm Can ngồi ở ghế sau đã vui mừng nhảy cẫng lên: "Phải không, phải không, cháu rất giống anh trai."
"Giống."
Bé con vô cùng vui vẻ: "Ông ơi, ông thật là tinh mắt."
Tài xế bị chọc cười ha ha.
Tài xế rất giỏi ăn nói, dọc đường đi ông ta và Lâm Oản Oản nói đủ thứ chuyện, từ giá rau ở Vân Thành đến giá nhà, từ kiến trúc đô thị đến khủng hoảng tài chính.
Ở ghế sau.
Tiêu Tâm Can nhìn Lâm Duệ không ngừng cười xấu xa.
Lâm Duệ: "..."
"Anh, anh nói thật cho em biết đi, anh cũng thích papa của em đúng không?" Tâm Can nắm lấy tay Lâm Duệ, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý: "Bằng không sao anh lại không vạch trần em với dì, ha ha, em hiểu rồi, anh cũng giống như em, cũng hy vọng hai người họ ở bên nhau đúng không?"
"Không có!"
"Khẩu thị tâm phi!" Tâm Can khịt mũi.
"Papa của em là Tiêu Lăng Dạ, tổng tài tập đoàn Tiêu thị, vì vậy họ không có khả năng."
"Thô thiển! Thô thiển! Anh à, em còn tưởng là anh không giống với những người khác, sao anh lại thô thiển như vậy? Đúng vậy, pa pa của em là người có tiền, là đại tổng tài.
Điều đó chỉ có nghĩa là pa pa em tốt hơn so với hầu hết đàn ông, dì lại xinh đẹp và tốt như vậy, đương nhiên phải xứng đôi với một người đàn ông ưu tú!"
Mặt Lâm Duệ ủ rũ, "Đàn ông có tiền rất đào hoa."
"Đánh rắm! Đào hoa hay không đào hoa thì có liên quan gì đến chuyện có tiền hay không có tiền chứ!" Bé con không chút do dự dùng Tiêu Diễn ra để nói chuyện: "Nhìn chú hai của em xem, mỗi ngày chú ấy đều cầm tiền lương của papa, một tháng cũng không có được bao nhiêu tiền, kết quả vẫn thay đổi hết người bạn gái này đến người bạn gái khác.
Nhìn lại pa pa em xem, năm nay pa pa cũng đã ba mươi tuổi rồi, em chưa bao giờ thấy ông ấy mập mờ với bất kỳ người phụ nữ nào cả."
"Trên bản tin..
papa của em thích đàn ông."
"Phi phi phi! Đó đều là do những phóng viên kia viết, nếu như papa thích đàn ông, sao em lại ở chỗ này được?"
"Thụ tinh nhân tạo?"
"!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tâm Can sắc trầm xuống: "Sao anh không nói là em từ tảng đá nhảy ra luôn đi?"
Lâm Duệ im lặng.
Những gì Tâm Can nói dường như..
cũng có lý.
Thấy vẻ mặt của cậu buông lỏng, Tâm Can vươn tay ôm cổ cậu, nhỏ giọng nói: "Anh, thật ra hai người bọn họ ở cùng nhau cũng là một chuyện tốt, anhnghĩ đi, nếu như papa với dì kết hôn, thế thì hai người chúng ta sẽ trở thanh anh em chân chính, về sau chúng ta còn có thể cùng nhau chơi đùa, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi học..
Thật là tốt biết bao!"
Tâm Can mong chờ một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.
Anh em chân chính..
Khóe miệng Lâm Duệ nhếch lên, nghe rất hay.
Tâm Can duỗi ngón út ra: "Anh, chúng ta đạt thành nhận thức chung nha, anh không thể phản đối việc papa đuổi theo dì."
"Nhìn biểu hiện của chú ấy."
Đây có phải là biến tướng của việc đồng ý?
Tâm Can vô cùng hưng phấn!
Gào khóc ngao!
Bé thực sự quá tuyệt vời.
Ngay cả mối đe dọa tiềm ẩn của papa cũng đã được bé giải quyết!
Tâm Can tự kỷ hất mái tóc ra sau, sao bé có thể thông minh, dễ thương và vĩ đại như vậy cơ chứ!
Ai!
Đôi khi vĩ đại quá cũng là một loại phiền não.
* * *
Chiếc xe taxi dừng lại ở cổng Cẩm Cung.
Mưa đã tạnh.
Cô sững sờ bước xuống xe, đối diện với ánh đèn neon, nhìn khu biệt thự sang trọng trước mặt, cô chết lặng.
Vị trí ngay trung tâm thành phố nơi tất đất tất vàng, nhà ở là biệt thự vườn biệt lập siêu sang!
Cô, cô đến nhầm chỗ sao?
"Bác tài, ông xác định là nơi này sao?"
"Cẩm cung ung trên Cẩm Sơn Đạo là độc nhất của cả Vân Thành, sao có thể sai được."
Lâm Oản Oản trả tiền xe với vẻ mặt mộng bức.
Cô đưa hai đứa con đứng ở cổng khu biệt thự, cứng ngắc đứng hồi lâu không dám đi vào.
"Dì.."
"Tâm Can, cháu chờ một chút, dì gọi điện thoại cho papa con."
"Ồ!"
Tim Lâm Oản Oản đập loạn xạ, cô biết Hoa Hạ giàu có quyền thế, căn nhà họ tìm cho cô nhất định sẽ tốt hơn căn nhà cô ở trước đây, nhưng căn biệt thự sang trọng trước mặt cô..
cái này cũng khoa trương quá đi?
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
"Boss, xin lỗi đã làm phiền anh lúc muộn như vậy, tôi muốn hỏi..
à, địa chỉ anh gửi cho tôi..
có phải là nhầm rồi hay không?"
"Đúng rồi."
Lâm Oản Oản: "..."
Cho dù Lâm Oản Oản có trì độn đến đâu đi nữa, lúc này cô cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, cô nuốt một ngụm nước bọt: "Bo, boss, công ty của anh đối xử với người mới nào cũng tốt như vậy sao?"
"Cô là ân nhân cứu mạng của Tâm Can đương nhiên là không giống nhau."
Cho nên..
Căn nhà cũng là một phần thưởng bổ sung sao?
Nhưng cô là một người mới, ở một nơi sang trọng như vậy thật sự ổn sao?
"Boss, tôi có thể xin đổi chỗ ở.."
Tiêu Lăng Dạ nói với giọng điệu thương nghiệp: "Thật có lỗi, cô Lâm, cô đã ký hợp đồng với công ty, trong đó nói rõ rằng cô phải chấp nhận tất cả sự sắp xếp công việc từ công ty, và công ty sẽ sắp xếp nơi ở của cô cho sự thuận tiện trong công việc, nếu không nhận thì chỉ có thể coi là vi phạm hợp đồng".
Lâm Oản Oản bị sốc!
Vi phạm hợp đồng?
Nếu vi phạm hợp đồng, cô phải bồi thường mười triệu tiền vi ước cao ngất trời kia!
Có đem cô đi bán cũng không trả nổi số tiền này!
"..
Cô Lâm, hiện tại cô còn muốn đổi chỗ ở sao?"
"Ha ha, không cần, không cần, tôi cảm thấy nơi này cũng rất tốt." Lâm Oản Oản luôn luôn luôn thức thời, nghe đến đây lập tức cười khan một tiếng: "Ha, tôi rất hài lòng với sự sắp xếp của công ty, vô cùng hài lòng."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Oản Oản không hề từ bỏ mà lấy hợp đồng từ trong túi xách ra.
Cô nhìn kỹ hợp đồng dưới ánh đèn đường hồi lâu, phát hiện trong hợp đồng có viết một đoạn: "Chấp nhận mọi sự sắp xếp công việc của công ty."
Lâm Oản Oản: "..."
"Dì, dì bị làm sao vậy?"
"Không, không sao.." Lâm Oản Oản cố nặn ra một nụ cười: "Chúng ta vào thôi."
"Dạ!"
Lâm Oản Oản mang theo hai đứa trẻ vào khu biệt thự với tâm trạng sắp chết, cô vừa bước vào cổng, mấy nhân viên bảo vệ ở cổng lập tức cúi đầu trước Tâm Can.
"Xin chào công chúa nhỏ!"
Tâm Can không thích tiếp xúc với người lạ, bình thường cũng không quan tâm đến các nhân viên bảo vệ, nhưng bây giờ bé lại nở một nụ cười ngọt ngào với họ: "Chào các chú."
Ừm!
Mẹ tương lai đang ở đây, bé muốn tạo ấn tượng tốt với mẹ tương lai.
Giữa sự hỗn loạn của các nhân viên bảo vệ, Tâm Can đã vô cùng tự nhiên kéo Lâm Oản Oản và Lâm Duệ vào khu biệt thự.
Tiêu Lăng Dạ đã sắp xếp cho Lâm Oản Oản một biệt thự ở Tòa nhà số 2 của Cẩm Cung.
Bọn họ đứng ở cửa biệt thự, Lâm Oản Oản nhìn Tâm Can quen thuộc mọi thứ, rồi lại nghĩ đến cách chào hỏi của bảo vệ vừa rồi, trong lòng cô đột nhiên có một dự cảm rất xấu.
"Tâm Can..
Bình thường cháu sống ở đâu?"
"Dạ!" Tâm Can chỉ vào cánh cổng bên cạnh có treo dòng chữ "Tòa nhà Cẩm Cung số 1", cười toe toét nói: "Đây là nơi Tâm Can và papa thường ở, dì ơi, từ nay về sau chúng ta là hàng xóm của nhau rồi!".