Mặc khác.
Sở Khiêm sóng vai đứng cùng Lãnh Quân Lâm, nhìn thấy màn diễn xuất của Lâm Vi và Lâm Oản Oản, Sở Khiêm xoa xoa cằm.
"Thú vị, thực sự thú vị! Lâm Vi thế mà lại bị áp diễn, hơn nữ bị áp diễn đến mức không còn sức để chống trả, Lâm Oản Oản này, rất có bản lĩnh!"
Áp diễn!
Cái gọi là áp diễn chính là lúc hai diễn viên đối diện nhau, diễn viên này có thực lực rất mạnh, phát huy vô cùng ưu việt, thì người diễn viên còn lại không đủ thực lực, hoặc là tính linh hoạt của vai diễn yếu, làm cảm giác tồn tại của vai diễn đó bị hạ thấp, để lại ấn tượng không tốt trong lòng khán giả, hoặc là ấn tượng rằng vai diễn đó không tốt.
Hiển nhiên, Lâm Vi là nữ chính, không có chuyện tính linh hoạt của vai diễn yếu được, rõ ràng là do thực lực của cô ta không đủ mạnh, nên mới bị Lâm Oản Oản đơn phương nghiễn ép.
Càng đáng sợ chính là.
Lâm Oản Oản chẳng những áp diễn mà còn thể hiện ra kỹ năng diễn xuất của cô, cô dùng ánh mắt cùng khí thế của mình trực tiếp áp Lâm Vi một đầu, tạo thành chướng ngại tâm lý khiến cô ta không ngừng mắc sai lầm trong lúc diễn.
Sở Khiêm chậc lưỡi, một bộ dáng xem kịch vui: "Lâm Oản Oản này không phải là có thù oán gì với Lâm Vi đi, mới có thể chèn ép cô ta như vậy..
Hôm nay đoàn phim có một cái bát quái, cảm thấy hứng thú không?"
Lãnh Quân Lâm thản nhiên nhìn anh ta.
Sở Khiêm lăn lộn đến tận bây giờ đã không còn chỉ là một diễn viên phái thực lực nữa, trong tay anh ta còn nắm 2% cổ phần của truyền thông Hoa Hạ, đừng coi thường 2% này, thu nhập hằng năm của Hoa Hạ là một con số khổng lồ, chỉ 2% cổ phần này cũng đủ để Sở Khiêm sống một cuộc sống sung túc mà không phải làm bất cứ một công việc gì.
Cùng là cổ đông, nên quan hệ của Sở Khiêm và Lãnh Quân Lâm cũng khá là tốt, anh ta biết Lãnh Quân Lâm bị liệt mặt bẩm sinh nên cũng không để ý, cười hắc hắc: "Nói cho cậu biết là được rồi! Hôm nay có một nữ diễn viên cần phải trang điểm, không lâu sau mặt của cô ấy bị đỏ bừng lên, sưng tấy và nổi đầy mụn đỏ, đạo diễn Lý nhờ người kiểm tra mỹ phẩm thì phát hiện mỹ phẩm đã bị bỏ vào thứ gì đó rồi, mà mỹ phẩm đó vốn là muốn thoa lên mặt của Lâm Oản Oản..
Chuyện này đã bị đạo diễn Lí áp xuống rồi."
Lãnh Quân Lâm hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với mấy cái bát quái đó.
Ánh mắt anh ta sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Lâm oản Oản đứng cách đó không xa, nhanh chóng rời đi.
"Ơ? Cậu cứ như vậy mà đi sao?" Sở Khiêm nhanh chóng đuổi theo: "Từ từ đã, công việc hôm nay của tôi đã kết thúc rồi, đi uống rượu đi."
"Không đi!"
"Sao cậu lại không đi, con cọp cái nhà cậu không cho cậu đi à?"
Nhắc tới Lâm Song Song, khuôn mặt không có chút biểu tình nào của Lãnh Quân Lâm hiện lên sự ghê tởm: "Đừng nhắc đến cô ta với tôi!"
"Không phải chứ, hai người lại cãi nhau?"
Sở Khiêm đuổi theo Lãnh Quân Lâm, dần dần đi xa.
* * *
Lúc công việc kết thúc đã là sáu giờ tối, Lâm Oản Oản vào phòng thay đồ để thay quần áo và tẩy trang, trong phòng thay đồ có khá nhiều người, rất ồn ào, lúc Lâm Oản Oản đi vào, phòng thay đồ vốn dĩ còn cười cười nói nói trêu ghẹo tám chuyện với nhau liền ngay lập tức im bặt, cả đám đều tò mò nhìn Lâm Oản Oản.
Lâm Oản Oản giống như không có phát hiện ra ánh mắt khác thường của mọi người, khiêm tốn chào hỏi từng người bọn họ, mọi người thấy cô khiêm tốn có lễ, thì cũng mỉm cười lại.
Lâm Oản Oản cũng hiểu được.
Hôm nay cô làm trò đắc tội Lâm Vi trước mặt tất cả mọi người, Lâm Vi là tiền bối, còn cô chỉ là một người mới, những người này đương nhiên sẽ tận lực cách xa cô.
Cô cũng không để ý, thay đổi đồ của mình xong rồi rời đi.
"Cô Lâm, Vi tỷ có chuyện tìm cô!"
Mới từ phòng thay quần áo ra, Tiểu Thiến đang đứng canh ở một góc đi lại chỗ cô, cô ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cô Lâm hãy đi theo tôi đi!"
A-------
Cô ta cũng thiếu kiên nhẫn quá rồi.
Khóe môi Lâm Oản Oản cong lên, nhanh chóng theo kịp Tiểu Thiến.
Từ ngày biết nữ chính của là Lâm Vi, cô liền biết mình có rất nhiều cơ hội đối đầu trực diện với Lâm Vi.
Nếu trốn tránh không được, chi bằng thoải mái đối mặt..
Lâm Vi có chuyện muốn nói với cô, cô cũng có chuyện muốn nói với Lâm Vi.
Xe bảo mẫu của Lâm Vi đậu bên trong phim trường.
Lâm Oản Oản đi theo Tiểu Thiến, nhanh chóng đến trước xe bảo mẫu, Tiểu Thiến mở cửa xe ra, Lâm Oản Oản không chút do dự chui vào trong.
Trong xe, Lâm Vi còn chưa có thay diễn phục ra, cô ta tựa vào chỗ ngồi nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy động tĩnh, cô ta ngay lập tức mở to mắt, nhìn thấy Lâm Oản Oản, trong mắt đều tràn đầy vẻ căm hận.
Lâm Oản Oản mỉm cười.
Chỉ có lúc không có người ngoài ở bên cạnh, Lâm Vi mới lộ rõ bản chất thực sự của cô ta.
Cô nhàn nhã ngồi xuống, lười biếng nói mấy lời vô nghĩa với cô ta: "Tìm tôi có việc?"
Lâm Vi gắt gao nhìn Lâm Oản Oản.
Ba năm trước, Lâm Oản Oản không biết cách ăn mặc, tính tình cũng yếu đuối lừa gạt người khác, nhưng ba năm sau, cô như là thay đổi thành một người khác.
Cô ta không muốn thừa nhận, nhưng cũng phải thừa nhận rằng, Lâm Oản Oản của ba năm sau vô cùng xinh đẹp!
Một chiếc váy màu đỏ tươi thắt phần eo, rõ ràng chỉ là một kiểu dáng vô cùng đơn giản, nhưng khi cô mặc vào lại giống như là hàng hiệu nổi tiếng quốc tế, phần vải trên lưng áo thắt lại vòng eo uyển chuyển.
Mái tóc đen xoăn dài xõa ngang vai, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, cùng đôi chân thon dài trắng nõn khiến người khác không thể rời nổi mắt..
Càng làm cho người khó lòng nào bỏ qua được chính là khí chất của cô.
Miệng cô nở nụ cười tươi, tấm lưng thẳng tắp, tự tin mà thanh lịch!
Lâm Vi vô thức nắm chặt tay.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mới có thể trong thời gian ba năm ngắn ngủi như thế khiến cô giống như là niết bàn sống lại trở nên kinh diễm như vậy!
Nội tâm Lâm Vi tràn ngập cảm giác nguy cơ.
"Lâm Oản Oản, mạng cô cũng ghê gớm thật!"
"Đó là đương nhiên." Lâm Oản Oản nâng mắt lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô ta, lạnh lùng nói: "Tôi còn chưa có gi.ết chế.t hết lũ cặn bã mấy người để báo thù cho mẹ tôi, thì sao có thể cam tâm mà chết được chứ!"
"Lâm Oản Oản, cô không đấu lại tôi đâu!"
"Ha hả, nếu tôi đánh không lại cô, cũng không thể sinh ra một chút uy hiếp nào đối với cô, thì sao cô phải hoảng hốt như vậy rồi đến cảnh cáo tôi làm gì?"
"Ba năm không gặp, miệng lưỡi của cô càng ngày càng giỏi rồi nhỉ!"
"Quá khen."
Giống như một quyền đánh vào bông, trong lòng Lâm Vi nghẹn một cục, cô ta cũng không muốn nói nhảm với Lâm Oản Oản nữa, thẳng thừng ra lệnh cho cô: "Cô, rời khỏi đoàn phim đi!"
Lâm Oản Oản ngoáy ngoáy lỗ tai, một bộ dáng không có nghe thấy: "Cái gì?"
"Tôi nói cô rời khỏi đoàn phim!" Lâm Vi cười lạnh: "Lâm Oản Oản, cô đừng nghĩ bây giờ cô có chút tài giỏi liền đến đối đầu với tôi, tôi nói cho cô biết, cô còn non lắm! Cô cho là giới giải trí rất dễ trộn lẫn sao? Ha- đừng làm trò cười nữa! Chỉ cần chuyện khôi hài của cô vào ba năm trước bị cho hấp thụ ánh sáng, thì con đường của cô ở trong cái vòng này sẽ bị chặn lại!"
"Ừm!" Lâm Oản Oản gật đầu: "Có đạo lý!"
Lâm Vi cắn răng!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
2.
Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập
3.
Chiều Hư
4.
Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu
=====================================
Phản ứng này không giống với những gì cô ta tưởng tượng, trong tưởng tượng của cô ta, lẽ ra Lâm Oản Oản phải hoảng loạn thất thố, sau đó quỳ xuống đất cầu xin cô ta đừng vạch trần quá khứ của cô ra mới phải.
Lâm Vi đột nhiên đứng lên, lớn giọng nói: "Lâm Oản Oản! Tôi không phải đang nói giỡn với cô, hôm nay tôi chỉ là nói cho cô biết, ngày mai, chậm nhất là tối ngày mai! Nếu ngày mai cô không rời khỏi đoàn phim, tôi liền phanh phui chuyện lúc 19 tuổi cô tìm trai bao để lêu lổng, hai mươi tuổi liền sinh con của trai bao ra bên ngoài!"
Lâm Vi cúi người xuống gần Lâm Oản Oản, cười lạnh nói: "Cô nói xem.
Đến lúc đó cô có thể trở thành một con chuột chạy qua đường bị mọi người gào thét đuổi đánh hay không?".