Lưu manh!
Hai má Lâm Oản Oản đỏ bừng!
Cô giống như bị điện giật, nhanh chóng rút tay về, gắt gao trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Dạ.
Hiện tại, cô vô cùng nghi ngờ là Tiêu Lăng Dạ đang cố ý giả vờ bất tỉnh, sau đó nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô!
Nhưng cô quan sát nửa ngày, lại phát hiện Tiêu Lăng Dạ vẫn như trước không có dấu hiệu mở mắt nào.
"Tiêu Lăng Dạ? Tiêu Lăng Dạ?"
Vẫn yên tĩnh không có chút cử động nào như trước!
Chết tiệt!
Người này rốt cuộc là ngất xỉu thật hay là giả vờ bất tỉnh đây, nhưng mà..

Giả vờ bất tỉnh mà có thể giả vờ lâu như vậy sao?
Nếu là ngất xỉu thật, vậy anh xảy ra sự cố ở nhà của cô, còn không phải là trách nhiệm của cô sao?
Lâm Oản Oản hung hăng nghĩ: "Mặc kệ!"
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cô cũng không thể nào gánh nổi trách nhiệm!
Cô cắn răng, lại thò tay vào túi quần của anh, nhắm mắt lại sờ soạ.ng lung tung trong túi anh một lần nữa, rốt cuộc cũng đụng vào điện thoại.
Lâm Oản Oản lại ra một thân mồ hôi.
Cô cố ý không để ý nhiều, ấn mở màn hình di động, phát hiện điện thoại của anh thế mà lại có khóa vân tay, cô lại bắt lấy tay anh để giải khóa, sau đó mở danh bạ ra muốn tìm số điện thoại liên lạc của Hứa Dịch.
Bọn họ không phải là bạn bè tốt cùng nhau lớn lên từ bé sao, anh nhất định cũng sẽ có số điện thoại của Hứa Dịch, đơn giản, danh bạ của Tiêu Lăng Dạ cũng không có nhiều số điện thoại để liên lạc lắm, rất nhanh cô liền tìm thấy số của Hứa Dịch
Điện thoại gọi qua đó, tiếng "đô đô đô" vang lên một hồi thế nhưng cũng không có người nào nhận, Lâm Oản Oản cũng không từ bỏ ý định, lại gọi thêm mấy cuộc nữa, nhưng vẫn như trước không có ai nhận.
"Sẽ không phải là tắt âm lúc đi ngủ chứ!"
Lâm Oản Oản khóc không ra nước mắt.

Nhưng cũng không thể để cho Tiêu Lăng Dạ cứ ngất xỉu như vậy được.
Trong lúc lơ đãng, Lâm Oản Oản nhìn thấy tên của Tiêu Diễn hiện lên trong danh bạ.
Tiêu Diễn!
Đó không phải là chú hai của Tâm Can, là em trai của Tiêu Lăng Dạ sao!
Cô cũng đã gặp qua anh ta một lần, Lâm Oản Oản cũng không nghĩ nhiều hơn được nữa, lập tức gọi điện thoại qua.
Điện thoại rất nhanh được kết nối.
Đầu bên kia điện thoại ngay lập tức truyền đến tiếng thở dố.c cùng tiếng r.ên rỉ không thể nào miêu tả được: "Ưm..

A! Anh, em còn đang ở thời khắc mấu chốt đó, anh như thế nào lại gọi điện thoại cho em vào đêm hôm khuya khoắt như thế này chứ?"
"Tiêu Diễn?"
Ui!
Là nữ!
Tiêu Diễn chấn kinh rồi, điện thoại di động tư nhân của anh trai anh ta chưa bao giờ để cho người khác chạm vào, người phụ nữ này là thần thánh phương nào?
Anh ta nhanh chóng quay cái mông trơn nhẵn của anh ta sang một bên rồi đi xuống giường, nhìn vào đồng hồ.
Ai u uy!
Rạng sáng hai giờ mười tám phút!
Anh trai anh ta thế mà lại ở cùng một người phụ nữ vào lúc rạng sáng thế này!
Tin tức lớn của thế kỉ đó!
Nhưng mà giọng nói này sao lại quen tai như vậy chứ, hình như đã nghe qua ở đâu rồi, Tiêu Diễn phát huy trí nhớ siêu việt của chính mình, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra.
Lâm Oản Oản!
Đúng, chính là Lâm Oản Oản.

Ban ngày anh trai anh ta còn nói anh ta đưa địa chỉ nhà của Lâm Oản Oản cho anh, đây là anh đã ngủ ở nhà cô rồi?
Tiêu Diễn vô cùng hưng phấn!
Ngao!
Có phải là sau này anh ta đã có chị dâu rồi không!
Nếu Lâm Oản Oản biết cô chỉ là gọi tên của Tiêu Diễn thôi, mà lại có thể làm cho anh ta suy diễn ra nhiều yy như vậy, cô khẳng định là đã hộc ra ba ngụm máu.
"Tiêu Diễn, tôi là Lâm Oản Oản, chính là người đã cứu Tâm Can ở phim trường ngày hôm đó.."
"Tôi biết tôi biết.

Chị..

Khụ, cô Lâm, sao cô lại dùng điện thoại của anh trai tôi gọi cho tôi vậy, anh của tôi đâu?"
"Anh của anh ngất xỉu ở nhà của tôi rồi!"
Tiêu Diễn kinh hãi: "Cái gì?"
"Tôi cũng không biết sao lại như thế, tôi chỉ là muốn hỏi anh một chút, bình thường Tiêu tiên sinh có xuất hiện loại tình huống như vậy hay không, còn nữa, bây giờ anh ấy đang nắm chặt tôi, tôi không có cách nào cử động được..

Tóm lại, anh mau lại đây nhìn xem thử đi."
"Được được được, cô đừng sốt ruột, tôi lập tức qua liền!"
Lâm Oản Oản vội vàng nói địa chỉ nhà cho anh ta.
Sau khi ngắt máy, Lâm Oản Oản liền ngồi chờ tại ghế sô pha thượng đẳng của cô, chờ lại chờ, chính cô cũng có chút mệt mỏi, đầu của cô lệch qua một bên dựa vào trên thành ghế sô pha, mơ mơ màng màng cũng ngủ thiếp đi.
Cô là bị tiếng mở cửa đánh thức.

Tinh thần của Lâm Oản Oản run lên, lập tức mở mắt ra, mà cô quỷ dị phát hiện ra rằng, tư thế của cô và Tiêu Lăng Dạ lại xảy ra biến hóa.
Trước khi cô ngủ, Tiêu Lăng Dạ rõ ràng nắm chặt vạt áo bên hông của cô mà nằm, mà cô thì ngồi ở bên cạnh đầu của anh, cũng không biết từ khi nào, anh biến thành nằm thẳng, mà đầu của anh thế mà lại gối lên đùi của cô.
Trách không được cô dù ngủ cũng cảm thấy hai cái đùi của mình trở nên nặng nề.
Nhưng mà..
Người đã ngất xỉu còn có thể lộn xộn được sao?
Lúc này Tiêu Diễn cũng đã cùng thợ sửa khóa và Tống Liên Thành mở cửa nhà cô ra.
Anh ta thanh toán tiền, cùng Tống Liên Thành nhanh chóng vọt vào trong phòng khách.
Lúc nhìn thấy anh trai nhà mình gối đầu lên đùi của Lâm Oản Oản, tròng mắt của anh ta đều trừng đến muốn rơi ra ngoài!
Gào khóc ngao!
Đây vẫn là người anh trai không thích có tứ chi tiếp xúc với người khác của anh ta sao!
Nếu nói lần trước anh trai anh ta bế Lâm Oản Oản là bởi vì cô đã cứu Tâm Can, chuyện cấp bách không nói làm gì, nhưng bây giờ thì như thế nào đây!
Quả nhiên!
Anh ta sớm liền nhìn ra thái độ của anh trai anh ta đối với Lâm oản Oản không giống bình thường, hắc hắc, xem ra lần này anh ta thật sự sẽ có một người chị dâu rồi.
"Bác sĩ Tống?"
Lúc Lâm Oản Oản nằm viện, Tống Liên Thành là bác sĩ chủ trì của cô, cho nên Lâm Oản Oản nhận ra anh ta, Tống Liên Thành là một người đàn ông khoảng hai bảy hai tám tuổi, ngũ quan của anh ta tuẫn lãng, mặc một cái áo màu trắng cộc tay và một cái quần dài, đeo một bộ kính mắt gọng vuông, nhìn qua vô cùng tao nhã.
"Cô Lâm!"
Tống Liên Thành gật đầu chào cô.
Lúc này Tiêu Diễn mới từ trong mộng tỉnh lại, nhanh chóng đẩy đẩy Tống Liên Thành: "Mau nhìn thử xem anh trai tôi bị gì vậy."
Tống Liên Thành cũng không trì hoãn, bước đến bên cạnh sô pha.
Anh ta ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Lăng Dạ quan sát một hồi lâu, nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ tuy là nhắm chặt hai mắt, nhưng mà hô hấp của anh đều đều, sắc mặt hồng nhuận..
Ánh mắt của Tống Liên Thành chợt lóe.
"Cô Lâm, cô có thể nói cho tôi biết cậu ấy ngất xỉu như thế nào không?"
"Chính là đang nói chuyện yên lành, đột nhiên lại ngã sang một bên, sau đó dù tôi có kêu như thế nào anh ta cũng không tỉnh." Hiện tại nhớ lại, trong lòng Lâm Oản Oản vẫn còn sợ hãi, cô khẩn trương nhìn về phía Tống Liên Thành: "Bác sĩ Tống, Tiêu tiên sinh bị sao vậy?"
"Đúng vậy đúng vậy, anh tôi chưa bao giờ sẽ đột ngột ngất xỉu, anh mau nhìn xem anh ấy sao lại như thế, không nhìn ra thì đưa đến bệnh viện nhà anh làm kiểm tra đi."
Tống Liên Thành đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lâm Oản Oản.

Lâm Oản Oản không được tự nhiên dịch dịch mông.
Tiêu Diễn nhíu mày, anh ta nâng cánh tay lên chọt chọt vào cánh tay của Tống Liên Thành, nhỏ giọng nói: "Lâm Oản Oản là người anh tôi coi trọng, anh cũng đừng nghĩ đến."
"Cút sang một bên!"
Một hồi lâu sau, Tống Liên Thành mới từ bên cạnh sô pha đứng lên, anh ta đưa ra kết luận: "Cậu ấy là đang ngủ!"
Cái gì?
Lâm Oản Oản chấn kỉnh rồi!
Mệt cô còn nghĩ rằng là anh đã ngất xỉu, dọa cô đến mức bệnh tim đều muốn nhảy ra ngoài luôn rồi, suy nghĩ cả nửa ngày, người này vậy mà chỉ là đang ngủ?
Lâm Oản Oản vừa giận vừa sợ.
Cô theo bản năng đẩy đẩy đầu của Tiêu Lăng Dạ, nghĩ muốn kêu anh tỉnh lại.
Vừa mới nâng tay lên.
"Ai u uy! Bà cố nội của tôi ơi!" Tiêu Diễn nhanh chóng đi lên trước, cuống quít bắt lấy cổ tay của cô: "Bà cố nội của tôi ơi, ba ngày gần đây anh của tôi ngủ thời gian cộng lại hết cũng chưa được năm tiếng nữa, cầu xin cô đại phát từ bi, để cho anh ấy ngủ trong chốc lát đi!"
Hai tay của Tiêu Diễn tạo thành hình chữ thập, vẻ mặt cầu xin, còn thiếu chút nữa là quỳ xuống cầu xin Lâm Oản Oản.
Anh trai anh ta có chứng mất ngủ nghiêm trọng đó!
Hiện tại thật vất vả mới ngủ được, nếu tỉnh lại thì anh khẳng định sẽ không thể nào đi vào giấc ngủ được nữa.
Trong đầu Tiêu Diễn nảy sinh ra một cái nghi hoặc.
Anh trai anh ta luôn luôn không ngủ sâu được, lúc anh ngủ thì phải vừa không có âm thanh vừa không có ánh sáng, cho nên trong phòng của anh tất cả rèm cửa sổ đều là loại che ánh sáng, cửa kính cũng đều là loại cách âm, bởi vì chỉ cần có một chút ánh sáng hay một chút âm thanh nào, thì anh sẽ ngay lập tức tỉnh giấc.
Nhưng mà bây giờ!
Đèn trong phòng khách đều đang bật sáng choang, ngoài cửa sổ cũng là từng trận gió rít gào.
Anh trai anh ta thế mà lại đang ngủ!
Lại còn có thể ngủ đến ngon như thế, mấy người bọn họ nói chuyện như thế mà anh cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Là do quá mệt mỏi, hay là bởi vì..

Lâm Oản Oản?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play