Bệnh viện Khang Hoa!
Tiêu Tâm Can canh giữ ở bên cạnh giường bệnh, bé nắm lấy tay của Lâm Oản Oản, nhìn băng gạc quấn quanh đầu của cô, nước mắt của bé chảy dài trên khuôn mặt, không giống với lúc giả khóc trước kia, bé khóc to la làng như tiếng sấm mưa to ập đến.
Lúc này hai mắt của bé đỏ hoe, khóc thút thít khiến người khác thập phần đau lòng.
"Tâm Can, cháu đừng khóc!"
"Chú hai.." Hốc mắt bé con đỏ bừng nhìn Tiêu Diễn: "Dì xinh đẹp sẽ không có chuyện gì, đúng không?"
Lòng của Tiêu Diễn đau muốn hỏng rồi, anh ta ôm lấy bé con an ủi: "Không có chuyện gì đâu, vừa rồi cháu không nghe chú Tống Liên Thành của cháu nói hay sao, dì xinh đẹp của cháu chỉ là bị thương ngoài da thôi, với lại não chịu chút chấn động nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi."
Bé con vẫn khóc không ngừng như trước: "Nhưng mà dì ấy chảy rất nhiều máu.."
"Không có chuyện gì, không phải là máu đã ngừng chảy rồi hay sao!"
"Ô ô ô..
Khẳng định là chú đang gạt cháu, Tiểu Bạch mà cháu từng nuôi cũng là đụng vào tường rồi chảy rất nhiều máu, sau đó bất tỉnh nằm ở nơi đó, mới có thể chết đi.
Ô ô ô..
Dì xinh đẹp bởi vì cứu cháu.."
Bé con ôm lấy tay của Lâm Oản Oản khóc càng thương tâm hơn.
Tiêu Diễn bất đắc dĩ nhìn Tiêu Dạ Lăng.
"Anh, em hết cách rồi, con gái của anh anh tự mình dỗ đi!"
Tiêu Dạ Lăng đứng cạnh giường bệnh, cau mày nhìn Lâm Oản Oản đang bất tỉnh, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đầy vẻ lạnh lùng.
"A Diễn!"
"Hả?"
"Đổi hết tất cả các vệ sĩ xung quanh Tâm Can đi!"
Tiêu Diễn nghiêm mặt: "Được!"
Hôm nay, sau khi Lâm Oản Oản thử kính, bé con liền thừa dịp anh ta với anh trai anh ta không chú ý mà lén chạy ra bên ngoài, bởi vì bên cạnh bé vẫn luôn có bảo tiêu đi theo, cho nên hai người cũng không lo lắng lắm.
Nhưng lại không nghĩ tới, chỉ trong chốc lát sơ sẩy như vậy, thế mà lại tạo ra hậu quả như thế.
Hôm nay, nếu không có Lâm Oản Oản, có lẽ Tâm Can đã chết dưới vó ngựa rồi..
"Pa pa.."
"Lại đây!"
Tiêu Tâm Can nức nở, đi từng bước nhỏ đến bên cạnh Tiêu Dạ Lăng: "Pa pa, dì ấy sẽ không có chuyện gì, đúng không?"
"Sẽ không! Pa pa cam đoan với con, dì ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi!"
Được sự cam đoan của ba bé, bé con không còn rơi nhiều nước mắt như vừa rồi nữa.
Tiêu Diễn: "..."
Sát!
Vừa rồi anh ta khuyên can an ủi cả nửa ngày cũng không được, anh trai anh ta chỉ cần nói một câu liền xong!
Tiêu Diễn rơi lệ đầy mặt!
Này cũng quá phân biệt đối xử đi!
* * *
Lâm Oản Oản là bị đau đến tỉnh lại.
Đầu cô đau âm ỉ, giống như là bị ai đó dùng búa gõ từng nhịp vào đầu, cô mở mắt ra, theo bản năng sờ đầu.
"Đừng lộn xộn!"
Tay bị đè lại, Lâm Oản Oản nghiêng đầu nhìn qua, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang ngồi bên cạnh giường của cô.
Nhưng mà..
Người đàn ông này nhìn qua thật là quen mắt!
Ồ!
Cô nhớ rồi!
Người đàn ông này là ba của bé con kia!
"Bé con kia đâu, bé có bị gì không?"
"Không có chuyện gì!" Tiêu Diễn chỉ vào cái sô pha bên cạnh giường bệnh: "Khóc mệt rồi, đang ngủ!"
Lâm Oản Oản nhìn theo hướng mà anh ta chỉ, liền thấy bé con cuộn mình nằm ở trên sô pha, hai mắt nhắm chặt ngủ say sưa, trên người bé phủ một chiếc áo vest nam, đôi lông mày nhíu chặt, khóe mắt ngấn lệ còn chưa kịp khô.
Lâm Oản Oản thấy bé không có chuyện gì, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô cố gắng từ trên giường ngồi dậy.
"Đừng cử động!" Tiêu Dạ Lăng đè bả vai của cô lại
"Ơ.."
Tiêu Diễn thấy bộ dáng hai người ở chung như thế vô cùng lo lắng, vội vàng bước tới: "Cô Lâm, bác sĩ nói cô bị va chạm vào đầu, có chút chấn động não nhẹ, bây giờ cô phải nằm trên giường để nghỉ ngơi, không được lộn xộn!"
"Ồ!"
Thảo nào đầu cô đau đến như vậy.
"Điều kiện!" Tiêu Dạ Lăng đột nhiên mở miệng.
Lâm Oản Oản nhìn khuôn mặt không có chút biểu cảm nào của anh, thật sự không thể nào theo kịp tiết tấu, cô ngơ ngác nhìn anh.
Tiêu Diễn lập tức đảm đương vai phiên dịch: "Ý của anh tôi chính là, cô Lâm đã cứu Tâm Can của nhà chúng tôi, cho nên cô có thể tùy ý đưa ra điều kiện mà cô muốn!"
Khóe miệng Lâm Oản Oản giật giật.
Người đàn ông này cũng quá lời ít mà ý nhiều rồi đó!
Đầu Lâm Oản Oản đau đến muốn nứt ra, cô nâng đầu: "Làm phiền trả tiền thuốc men giúp tôi đi."
"Đây là hiển nhiên rồi, khác đâu?" Tiêu Diễn hỏi.
"Không có!"
Tiêu Diễn sửng sốt một giây đồng hồ: "Không có?"
Phải biết rằng, anh trai anh ta sẽ không dễ dàng hứa cho người khác cái gì đâu, cơ hội tốt như vậy, mà người phụ này cái gì cũng không muốn!
Này vẫn là thật ngốc, thật ngốc, vẫn là thật ngốc mà!
"Cô Lâm, hay là cô suy nghĩ lại xem cô có muốn gì hay không đi?"
Lâm Oản Oản sờ sờ băng gạc quấn quanh đầu cô, cười khổ nói: "Các người không cần nghĩ đến việc trả ơn tôi làm gì, lúc đó tôi chính là điên rồi, nếu như lại đến một lần nữa, có lẽ tôi sẽ không có cái dũng khí để làm chuyện đó đâu.
Hơn nữa tôi cũng tương đối thích bé con đó, cũng coi như có duyên với bé, cứu bé cũng chỉ là thuận tiện thôi."
Lâm Oản Oản thở dài.
Đầu cô bị thương thế này, ngày mai cô tiến tổ thế nào chứ!
Tiến tổ là chuyện nhỏ, quan trọng hơn chính là, đầu của cô quấn đầy băng gạc, phải giải thích với đứa con bảo bối của cô như thế nào mới được đây!
Haiz!
Thật là mệt lòng!
Đúng rồi!
Con cô!
Cũng không biết cô hôn mê bao lâu rồi, Duệ Duệ và Hứa Dịch còn chờ tin tức của cô ở thành phố Điện ảnh và Truyền hình nữa!
Lâm Oản Oản nhanh chóng ngồi bật dậy, động tác vô cùng kịch liệt, đầu cô tối sầm lại, lập tức cảm thấy chóng mặt, cô vội vàng đỡ lấy mép giường: "Điện thoại đâu, điện thoại của tôi đâu rồi?"
"Ở đây!"
Tiêu Dạ Lăng đưa điện thoại cho cô.
Lâm Oản Oản ấn vào màn hình, nhưng màn hình lại một mảnh tối đen.
Tắt nguồn rồi!
Không thể nào!
Đây là đang đùa cô đúng không!
Lâm Oản Oản nhìn về phía Tiêu Dạ Lăng: "Cái kia, bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Ba giờ hai mươi phút!"
Cô thử kính lúc mười giờ, đều đã qua hơn năm giờ đồng hồ!
Thời gian dài như vậy Duệ Duệ đều không thể nào liên hệ được với cô, cậu sẽ lo lắng như thế nào chứ!
Nhìn ra cô đang lo lắng, Tiêu Dạ Lăng trầm giọng nói: "Mau tới!"
"Hả?"
Tiêu Diễn lau mồ hôi, lại đảm đương vai phiên dịch: "Ý tứ của anh tôi chính là, lúc nãy di động cô còn chưa có tắt máy, thì anh tôi đã gọi cho bạn của cô rồi, bây giờ hẳn là họ đang ở trên đường, rất nhanh liền sẽ tới thôi."
Lâm Oản Oản không nói gì nhìn thoáng qua Tiêu Dạ Lăng.
Người này nói chuyện không thể biểu đạt rõ một chút được hay sao!
Nhưng trong lòng cô lại nhẹ nhàng thở ra.
Trong danh bạ của cô chỉ có duy nhất một người là Hứa Dịch, vậy người mà anh gọi hẳn là Hứa Dịch rồi.
Lâm Oản Oản yên lòng, cũng không nói thêm gì nữa.
Phòng bệnh nhất thời lâm vào sự trầm mặc xấu hổ.
Nói là xấu hổ.
Trên thực tế thì Lâm Oản Oản đang suy nghĩ phải giải thích với Duệ Duệ như thế nào mới ổn, mà Tiêu Dạ Lăng lại không coi trọng chuyện đó, người duy nhất cảm thấy xấu hổ cũng chỉ có một mình Tiêu Diễn mà thôi.
May mắn, ngay sau đó, Tiêu Tâm Can tỉnh lại.
Bé con xoa xoa mắt, đột nhiên bé nghĩ đến cái gì, lập tức nhảy khỏi ghế sô pha, bé ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Oản Oản đang tựa người vào đầu giường.
Nước mắt của bé con tức thì rơi xuống.
"Ô ô ô..
Dì ơi, cuối cùng thì dì cũng tỉnh rồi!"
Bé con vội vàng chạy lại, lập tức bổ nhào lên trên giường, bé gắt gao nắm lấy tay của Lâm Oản Oản, khóc lóc nói: "Ô ô ô, dì hù chết Tâm Can rồi."
Bé con khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, trong lòng Lâm Oản Oản cũng trở nên chua xót, cô vuốt mái tóc mềm mại của bé: "Cháu xem, không phải là dì không có việc gì sao, đừng khóc."
"Ai nói không có việc gì!" Bé con khóc thút thít chỉ vào đầu của Lâm Oản Oản: "Đầu của dì có vết khâu, hủy dung rồi!"
"..."
Khóe miệng của Lâm Oản Oản giật giật, là ai nói với bé con này hai từ "Hủy dung" được sử dụng như vậy chứ!
Không đợi cô lên tiếng, bé con vừa khóc vừa nói tiếp.
"Đều là bởi vì cứu Tâm Can dì mới có thể bị hủy dung, dì yên tâm, Tâm Can sẽ để pa pa chịu trách nhiệm!"
"Ơ..
Hả?"
"Dì cứu Tâm Can, Tâm Can sẽ để cho pa pa lấy thân báo đáp dì!".