Chiếc xe quay đầu, lao như bay về công ty.
Tần Mục Dã hóa thành vận động viên thi chạy cự li ngắn, giống như con husky đang thoát khỏi đám lửa cháy đến mông, lách vào thang máy rồi đi ra với tốc độ bàn thờ–
Uông Xuyên kiệt sức chạy theo, đối diện với vẻ mặt nhợt nhạt ảm đạm của Tần Mục Dã.
Uông Xuyên bị dọa sợ, đảo mắt nhìn quanh phòng nghỉ: “Bảo bối đâu? Sao không thấy đứa bé? Không thể nào, anh đã dặn con bé phải ở chỗ này chờ chúng ta rồi mà!”
Tần Mục Dã nổi giận, mất kiểm soát xông đến, nắm chặt cổ áo của Uông Xuyên, gần như muốn nhấc bổng anh lên, cậu mím chặt môi, không nói một lời.
Uông Xuyên biết mình đuối lý, cũng không dám hé răng.
Anh biết Tần Mục Dã sẽ mất khống chế ngay lập tức.
Người trong nghề đều nói Tần Mục Dã có tính tình nóng nảy như bị rối loạn lưỡng cực, nhưng Uông Xuyên đã theo cậu ba năm, là người hiểu cậu rõ nhất.
Mặc dù có tâm bệnh, nhiều lúc cậu rất khó kiềm chế tâm tình của mình nhưng Tần Mục Dã luôn khoan dung với người thân cận, bao gồm cả anh. Cho dù anh có mắc lỗi nghiêm trọng trong công việc, Tần Mục Dã cũng chưa bao giờ bộc lộ vẻ mặt hung ác như bây giờ.
Uông Xuyên ra sức xin lỗi: “A Dã, xin lỗi cậu, đây là anh không đúng, anh biết giờ cậu rất tức giận nhưng việc tìm đứa nhỏ quan trọng hơn. Nhất định sẽ tìm được, có thể con bé còn ở trong công ty!”
Bờ môi của Tần Mục Dã trắng bệch, mái tóc màu xám tro trước trán ướt đẫm mồ hôi.
Anh thu tay lại, yên lặng chạy ra ngoài, lật tung cả tầng.
…
Lúc bảy giờ, phòng an ninh đổi ca trực, nhân viên bảo an đổi thành một người khác.
Người này nhận ca trực đêm, công việc khá nhàn hạ, vừa đến đã nhắm mắt nằm trên ghế.
Miên Miên rúc ở trong góc, càng thêm tin tưởng cô bé bị vứt bỏ, sẽ không ai đến đón cô bé về nhà nữa.
Cuối cùng cô bé lấy hết dũng cảm, đẩy cửa đi ra ngoài, cố gắng tìm cách về nhà.
Anh trai hư không cần cô nữa, nhưng anh Hoài Dữ sẽ không nhẫn tâm vứt bỏ cô bé như vậy!
Cô bé thì thào nói nhỏ: “Anh Hoài Dữ, anh ở đâu rồi? Miên Miên không tìm thấy anh…”
Đứa nhỏ chỉ cao đến đùi người lớn một mình lẻ loi đi trên đường trong màn đêm, mọi người xung quanh ai ai cũng vội vã, đều là nhân viên tan làm sau một ngày mệt mỏi, mặc dù cũng có người chú ý đến vẻ ngoài của đứa bé mà nhìn qua, nhưng cũng chỉ nhìn thôi, không ai dừng lại bước chân để hỏi han cô bé.
Đây là lần tiên sau khi hạ phàm Miên Miên phát hiện ra, thế giới xa lạ này rộng lớn quá, cô bé nhỏ như vậy, nhìn từng con đường đều không phân biệt được, không biết con đường kia có thể dẫn về nhà được hay không.
Đôi chân ngắn ngủi cứ đi, đi tới một cửa hàng sáng đèn.
Đèn hiệu chữ M sáng rực trên đầu cô bé, lúc thực khách đẩy cửa đi ra, mùi thơm của thức ăn cũng theo đó mà lan tỏa.
Miên Miên ngẩng đầu, nhìn tấm biển quảng cáo thật to có hình hamburger thịt bò.
Trời thì lạnh, bụng sôi lên òng ọc, cô bé nhớ đến cảnh anh Hoài Dữ dẫn cô đi ăn hamburger…
Đối diện cách đó không xa, một thiếu niên đầu bù tóc rối đứng nhìn đứa nhỏ.
Thần Ty Mệnh đang điên cuồng chiến đấu trong quán Net, biết được đứa bé lạc đường, nhịn đau tắt máy, nhanh chóng di chuyển đến đây.
Nhìn thấy đứa nhỏ rưng rưng nước mắt, anh đau lòng muốn chết, đang định sang đường thì đột nhiên một chiếc xe sang trọng chắn ngang.
Anh biết thương hiệu này, đây là dòng xe Rolls-Royce vô cùng xa xỉ.
Cửa xe đắt tiền mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm, mặc bộ lễ phục màu trắng bước xuống, theo sau còn có trợ lý.
Người đàn ông chân dài nhanh chóng bước đến trước mặt đứa nhỏ, hơi cúi người, giơ tay xoa đầu cô bé: “Bé con, em bị lạc mất gia đình phải không?”
Miên Miên nghe được âm thanh xa lạ, lại thêm cảm giác người lạ chạm vào đầu, theo bản năng lùi về sau mấy bước.
Lục Kha Thừa thấy đứa bé bị dọa sợ, tháo kính râm xuống, để lộ khuôn mặt đẹp trai với đường nét tinh tế, cười dịu dàng: “Đừng sợ, anh không phải là người xấu, nói cho anh biết em đi lạc thế nào?”
Miên Miên nâng cằm lên, đôi mắt đẫm nước trong phút chốc lóe lên ánh sáng.
Anh trai này… đẹp trai quá.
Nói thật lòng, anh này có thể so được với vẻ hoàn hảo của anh Hoài Dữ luôn đó.
Mắt thẩm mỹ của Miên Miên được tu luyện trên thế giới tiên tử. Hầu hết các vị thần được công nhận là đẹp trai trên thế giới ấy đều mặc áo choàng màu xanh, màu trắng quanh năm, không đeo thêm trang sức, cả người sạch sẽ, thanh khiết từ trong xương.
Cho nên đối với những trang phục lòe loẹt theo trào lưu của Tần Mục Dã, cô bé đều không có cảm giác gì.
Bây giờ, được một anh trai mặc bộ tây trang màu trắng sạch sẽ hỏi đến, cô bé nhìn đến ngây người.
“Anh ơi,… mọi người trong nhà, hu hu,… mọi người không cần em nữa rồi.”
Lục Kha Thừa kinh ngạc, vừa rồi anh tình cờ nhìn ra ngoài cửa xe, thấy đứa nhỏ tủi thân đứng trước cửa hàng McDonald’s, nhìn rất quen mắt, tưởng là người quen nên anh vội vàng xuống hỏi thăm.
Anh vỗ về, xoa đầu cô bé. Đứa nhỏ mặc một áo da lông ngắn màu vàng, bên trái có gắn logo nhỏ, là một thương hiệu thời trang đắt tiền dành cho trẻ em, quần áo, giày dép phía dưới đều rất gọn gàng, trên đầu buộc gọn hai chỏm tóc, nhìn giống như một đứa trẻ được chăm sóc rất tốt, không phải cố tình bị vứt bỏ.
Lục Kha Thừa điềm tĩnh dụ dỗ: “Bảo bảo đừng sốt ruột, em nói cho anh tên của người trong nhà, anh giúp em tìm họ nhé.”
Miên Miên hít hít mũi: “Hức… Anh trai hư tên là Tần Mục Dã, chính anh ấy không cần em nữa.”
Nói đến đây, nỗi buồn lại ập tới, cô bé không kiềm chế được mà há miệng khóc nấc lên.
Lục Kha Thừa khẽ thay đổi sắc mặt, trợ lý phía sau anh cũng bị dọa sợ.
“Mẹ nó, con của Tần Mục Dã? Tôi nói này Thừa tổng, sao anh lại gấp gáp xuống xe như vậy chứ…”
Lục Kha Thừa vội vàng bế đứa nhỏ lên, “Bé ngoan không khóc, anh biết anh Tần Mục Dã, anh giúp em gọi cho anh ấy nhé.”
Vốn dĩ Lục Kha Thừa đã cảm thấy đứa nhỏ quen mắt, nghe cô bé nói thì nhớ ngay đến cô bé Tần Miên Miên.
Quan hệ giữa Lục thị và Tần thị không phải là không có, anh cũng đã từng tham gia sinh nhật một tuổi của công chúa nhỏ Tần gia.
Bé gái kia trắng nõn đáng yêu, lưu lại cho anh ấn tượng rất sâu. Chẳng qua sau đó thì không gặp nữa, mấy tháng trước anh còn nghe được đứa nhỏ xảy ra chuyện không may rồi mất, nhưng đó chỉ là tin đồn, không xác định được thật giả.
Trợ lý Tiểu Chiếu lấy điện thoại ra, tìm trong danh bạ số điện thoại của Tần Mục Dã, gọi đi nhưng tổng đài báo bận.
Tiểu Chiếu: “Điện thoại di động của Tần Mục Dã không có ai nghe máy.”
Miên Miên chu cái miệng nhỏ nhắn: “Hức, chú Uông Xuyên siêu siêu xấu xa! Là chú ấy vứt bỏ em, là ý của anh trai hư, anh ấy bảo chú vứt bỏ em!”
Lục Kha Thừa vừa kết thúc buổi ghi hình tiệc tối trên đài truyền hình bên cạnh nên công việc không quá gấp gáp.
Đứa bé đang khóc, lại mong chờ đứng bên nhà hàng, chắc hẳn là đói bụng.
Không cách nào dỗ đứa trẻ nín khóc hơn việc cho đứa trẻ ăn no.
Nhưng số người qua lại chỗ này khá đông, anh không tiện đứng ở đây lâu, Lục Kha Thừa phân phó: “Tiểu Chiếu, cậu đi mua một phần ăn trẻ em. Trời lạnh rồi, đừng mua đồ uống có đá, hỏi xem họ có sữa nóng không thì mua, tôi bế đứa nhỏ lên xe trước.”
Tiểu Chiếu nhanh chóng mua đồ ăn về.
Lục Kha Thừa cắm ống hút vào ly sữa nóng, đặt vào đôi tay nhỏ nhắn của Miên Miên, dỗ dành nói: “Em yên tâm, anh Tần Mục Dã không phải là không muốn em, chắc là anh ấy bận bịu nên quên mất, em ăn trước, bọn anh tiếp tục gọi cho anh ấy được không.”
Tiểu Chiếu hơi lo lắng: “Thừa tổng, anh có chắc đây không phải là con của Tần Mục Dã không? Nhỡ đâu đây là con riêng của cậu ấy thì sao!? Đến khi việc này công khai ra, anh còn tình cờ tiếp xúc với cô bé thì lại có cái nồi muốn ném lên đầu anh đấy…”
Lục Kha Thừa nói: “Việc này không quan trọng, cậu tiếp tục gọi điện thoại cho Uông Xuyên đi.”
Bụng của Miên Miên đã sớm đói đến xẹp lép, cô bé uống mấy ngụm sữa lớn, lại được Lục Kha Thừa đút hơn nửa cái bánh hamburger cho trẻ em.
Bánh bao nhỏ rơi nước mắt, trên mặt còn vương vẻ buồn bã tủi thân vì hoảng sợ, nhưng vẫn há miệng ăn bánh uống sữa.
Hình ảnh này khiến Lục Kha Thừa liên tưởng đến gói biểu tượng cảm xúc kinh điển trên mạng — “Sữa vẫn phải uống, cuộc sống vẫn phải trải qua.”
Miên Miên lắc đầu, cắn miếng bánh, phủ nhận: “Không đâu ạ, đây là ý của anh trai hư mà!”
Lục Kha Thừa tin đây là một sự nhầm lẫn.
Trong nhà anh cũng có một bé gái tên Lục Linh, năm nay được bốn tuổi rưỡi, là một đứa bé mập mập tròn vo, trông rất đáng yêu, ôm trong ngực vô cùng ấm áp.
Bánh bao nhỏ mập mạp trắng trẻo nâng trong lòng bàn tay để thương yêu còn không đủ, làm gì có ai nhẫn tâm vứt bỏ được chứ.
*
Lúc này, Tần Mục Dã đã chạy khắp các tầng trong tòa nhà, lập tức xem lại hệ thống giám sát, phát hiện ra đứa nhỏ được chú dọn vệ sinh đưa đến phòng an ninh, nhân lúc nhân viên thay ca ngủ gật, cô bé đã mở cửa đi ra ngoài.
Sau đó, không còn hình ảnh gì nữa…
Tần Mục Dã nhìn bóng lưng nho nhỏ biến mất trên màn hình, lảo đảo, suýt nữa không đứng vững.
Trong lòng Uông Xuyên cũng lạnh đi, nhanh chóng gọi điện báo cảnh sát.
Báo xong, hai người lại chạy đến mấy tòa nhà xung quanh để tìm.
Đang lúc sốt ruột, Tiểu Chiếu gọi điện thoại tới.
Uông Xuyên nhíu mày: “Tiểu Chiếu? Anh nhớ không nhầm thì đây là trợ lý của Lục Kha Thừa, cậu ấy gọi điện cho anh làm gì? Cậu có muốn nhận không? Chắc là muốn thương lượng chuyện weibo hôm nay đấy!”
Tần Mục Dã nghiến răng: “Anh xem tôi đây còn rảnh để quan tâm cái rắm đấy sao?”
Uông Xuyên cũng nghiêm mặt: “Là anh sai, anh không cố ý, bảo bối nhỏ sẽ không có chuyện gì, con bé thông minh như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu…”
Vẻ mặt Tần Mục Dã âm trầm cực độ: “Nếu con bé có chuyện gì, tôi và anh cùng phải đền mạng.”
…
Bên này Tiểu Chiếu không tiếp tục gọi cho Uông Xuyên nữa.
Lục Kha Thừa đổi ý: “Hay là gọi cho bên Tần Hoài Dữ thử xem!”
Năm phút sau.
Tần Mục Dã nhận được điện thoại của anh trai nhà mình.
Tần Hoài Dữ luôn điềm đạm đột nhiên nổi giận trong điện thoại: “Tần Mục Dã, có phải cậu chán sống rồi không?”
Tần Mục Dã đang sứt đầu mẻ trán: “Anh cả, em biết anh muốn nói đến chuyện hot search, nhưng hiện tại em không rảnh, thật sự không rảnh, em cúp trước…”
“Cút! Ai thèm quan tâm mấy chuyện rách nát của cậu! Tôi muốn nói đến chuyện của đứa nhỏ, sao cậu dám vứt bỏ con bé? Đại thiếu gia họ Lục, Lục Kha Thừa vừa gọi cho tôi, nói con bé đang ở bên chỗ cậu ấy! Cậu tốt nhất nên cầu nguyện cho con bé bình an vô sự, nếu không tôi sẽ đánh gãy chân của cậu!”