Bây giờ, đứa nhỏ trốn ở góc tường giống như một cái bánh gạo nếp vàng nhạt, vẻ đáng yêu đánh thẳng vào lòng người.
Sự nhiệt tình của Tỉnh Triết không gây nhiều khó chịu, cậu ngồi xổm xuống, nhìn đứa nhỏ, giống như một người anh trai vô cùng kiên nhẫn, hỏi: “Bé con, em tên gì, trông em thật đáng yêu.”
Theo lý thuyết, giá trị nhan sắc của Tỉnh Triết rất cao, cộng thêm vẻ dịu dàng, đứa trẻ nào cũng thích cậu.
Chỉ có mình Miên Miên thấy vậy thì chớp chớp mắt, con ngươi đen nhánh chứa đầy vẻ đề phòng.
Cô bé rụt vai, giống y biểu tượng cảm xúc chú chó husky. ***
Uông Xuyên không để ý vẻ khác thường của Tô Nha, anh đang bận nghĩ tiếp theo nên bịa chuyện thế nào.
Suy cho cùng, ngay cả anh cũng chưa xác định được quan hệ giữa đứa bé và Tần Mục Dã, anh chỉ mơ hồ nghe được đại thiếu gia họ Tần có ý định nhân nuôi cô bé.
Nghĩ đến thân phận nghệ sĩ nhạy cảm, Uông Xuyên giữ nguyên sắc mặt, tiếp tục nói bừa: “Đây là đứa cháu họ hàng của anh, trong nhà có việc phải về quê gấp nên gửi anh trông hộ vài ngày…”
Tỉnh Triết cười khẩy trong bụng.
Uông Xuyên là người quản lý rất chuyên nghiệp, nếu không thì cũng chẳng thế hợp tác lâu dài như thế với Tần Mục Dã.
Chỉ là đứa cháu họ hàng mà phải mang đến tận nơi làm việc thì quá vô lý.
Cậu cười tươi ấm áp, bày ra vẻ mặt rất yêu thích trẻ con, xoa đầu Miên Miên: “Anh Uông Xuyên, gen nhà anh tốt thật đấy, đứa bé này đẹp chẳng kém các ngôi sao đâu, chắc đây là lần đầu tiên em ấy đến đây nhỉ! Anh có định dẫn bé đi dạo xung quanh không?”
Uông Xuyên là fan nhan sắc nên cũng không lấy làm lạ với phản ứng của Tỉnh Triết.
Anh cười hì hì: “Đúng vậy, bảo bối nhà anh đáng yêu nhất thế giới! Bảo bối nhỏ, cháu có muốn đi cùng anh Tỉnh Triết sang phòng khác chơi không? Muốn đi xem các nghệ sĩ làm việc không?”
Cô bé nghe vậy, nổi hứng tò mò, nhưng vẫn kéo góc áo của Uông Xuyên: “Cháu muốn đi! Nhưng cháu muốn đi cùng chú Uông Xuyên cơ.”
Uông Xuyên cảm thấy, nếu anh nói con bé là thân thích của anh, thì việc dẫn đi cùng cũng bình thường, nên anh bế đứa nhỏ lên, đi cùng Tỉnh Triết đến phòng huấn luyện thực tập sinh để tìm Tần Mục Dã.
Tần Mục Dã cũng đã huấn luyện xong, đang định rời đi, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy đứa nhỏ quen thuộc.
Cậu nhíu mày, vội vàng đi ra ngoài, thấy Uông Xuyên đang bế đứa bé, trách móc: “Sao anh lại bế con bé đi linh tinh vậy, công ty có nhiều người, không thiếu người lạ ra vào, nhỡ nó đi lạc thì làm sao.”
Uông Xuyên nói: “Thì anh đã bế con bé rồi còn gì? Sao mà lạc được? Cho con bé đi xem cậu làm việc để mở mang kiến thức, hiểu chưa.”
Miên Miên nhỏ bé hiểu chuyện, nói bằng giọng sữa: “Chú Uông Xuyên, hay là chúng ra về thôi, để anh ấy tiếp tục làm việc, cố gắng kiếm thêm nhiều tiền!”
Uông Xuyên không ngờ đứa nhỏ lại hiểu được vấn đề tiền bạc, anh vui vẻ: “Được! Để cậu ấy nỗ lực kiếm nhiều tiền rồi mua cho cháu thạch quả đông lạnh.”
Miên Miên lại lắc đầu: “Không đâu, anh trai hư nghèo lắm, tiền để anh giữ lại tiêu là được rồi.”
Tần Mục Dã: “??????” Em nói cái gì cơ?
Tỉnh Triết cũng cười, hỏi: “Cô bé, sao em lại nghĩ anh Mục Dã nghèo? Anh ấy là ngôi sao lớn rất lợi hại đấy.”
Miên Miên nhìn xuống cái quần bò rách của anh với vẻ ghét bỏ, ngón tay nhỏ chỉ vào: “Anh ấy không có tiền mua quần mới, giờ trời lạnh rồi, dì đã nói nếu không mặc quần áo dày thì khi già rồi sẽ bị bệnh thấp khớp.”
Dì giúp việc đã nói câu này khi mặc thêm cho cô bé một cái quần sáng hôm nay.
Cô bé vừa thay quần áo xong thì lại thấy anh trai xấu xa mặc một cái quần rách rưới đi ra ngoài, nếu cô bé nhớ không nhầm thì cái quần nào của anh trai cũng rách lỗ chỗ, chỉ là độ dài và số lượng lỗ khác nhau mà thôi…
Uông Xuyên cười ná thở, Tần Mục Dã tức đến nỗi hít thở không thông, cậu ấn tay vào trán cô bé: “Nhóc con, em thật sự không có tí gu thẩm mỹ nào cả.”
Trước mặt người ngoài, cậu cũng lười so đo với đứa nhỏ.
Tỉnh Triết đứng cả buổi, không rời đi, Tần Mục Dã mới nhận ra cậu ấy đến tìm mình, lúc đầu cậu còn tưởng chỉ là tình cờ đi ngang qua.
Tần Mục Dã hỏi: “Cậu có chuyện gì tìm tôi à?”
Tỉnh Triết nói: “A Dã, anh có tiện nói chuyện chút không?”
Tần Mục Dã không từ chối, đi tới bàn trà lấy ly cà phê rồi ngồi xuống, nói chuyện cùng cậu.
Tỉnh Triết đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện là thế này, tuy nhóm đã giải tán, nhưng người hâm mộ vẫn ôm hi vọng được nhìn thấy mấy người chúng ta có cơ hội tập hợp biểu diễn cùng nhau, ông chủ cũng cảm thấy việc này khá tốt, em đã nói chuyện với các thành viên khác, mọi người đều cảm thấy ổn, không biết ý của anh thế nào.”
Tần Mục Dã không phải không có tình cảm với nhóm của mình, chỉ là bây giờ con đường cậu muốn phát triển là ca sĩ solo và diễn viên. Năm đó cậu mới chỉ mười bảy tuổi, tham gia tuyển chọn là quyết định bốc đồng của giai đoạn phản nghịch, đến cuối cùng mới phát hiện ra bản thân không quá hứng thú với việc làm idol hát nhảy.
Nhưng mà người hâm mộ quá trung thành, quan hệ giữa các thành viên vẫn tốt, nên mấy việc biểu diễn chung thế này, theo nguyên tắc số ít nghe theo số nhiều, cậu cũng có thể phối hợp.
Tần Mục Dã nói: “Nếu tất cả mọi người đều đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến gì, còn tùy lịch trình xem sắp xếp thế nào! Tôi còn mấy buổi chụp hình, bây giờ không thể nói rõ được.”
Tỉnh Triết gật đầu: “Được, bây giờ không gấp, chúng ta sẽ cùng bàn bạc lại sau.”
Nói xong, hai người đứng dậy, Uông Xuyên thấy họ đã nói chuyện xong, bế Miên Miên đi tới.
Ánh mắt sâu sa của Tỉnh Triết rơi trên người Miên Miên, cười nói: “Bé con, em còn chưa nói cho anh, em tên là gì?”
Miên Miên mở to đôi mắt đen nhánh, nhìn cậu không chớp mắt, trả lời: “Em đâu có biết anh đâu, tại sao em phải nói tên của em chứ?”
Tỉnh Triết cười cười đầy xấu hổ, nhanh chóng rời đi.
Tần Mục Dã ôm lấy đứa trẻ trong lòng Uông Xuyên, một tay bế, một tay nhéo mũi cô bé: “Nhóc con, sao lại bất lịch sự với người khác như vậy.”
Lúc này, Uông Xuyên mới để ý đến sự khác thường của Miên Miên, đứa bé vẫn luôn hoạt bát lanh lợi, miệng lúc nào cũng như bôi mặt, lúc đầu gặp anh đã gọi chú Uông Xuyên.
Chỉ có người như Tần Mục Dã mở miệng đã trêu cô bé thì cô bé mới tức giận.
Vừa rồi rõ ràng Tỉnh Triết rất thân thiện, tại sao con bé lại như con nhím xù gai vậy?
Miên Miên nhìn gương mặt của Tần Mục Dã bị bao phủ bởi mây đen u ám, là dấu hiệu của việc vận may thay đổi.
Nhưng đây là năng lực cảm nhận tự nhiên của thần tiên, người thường chắc chắn không thể nhìn thấy.
Cô bé có chút lo lắng, nhíu đôi lông mày: “Anh trai hư, có phải anh làm gì có lỗi với anh trai kia không?”
Tần Mục Dã ngạc nhiên hỏi: “Em nói Tỉnh Triết á? Làm gì có chứ?”
Tuy câu hỏi của đứa nhỏ không rõ đầu đuôi, nhưng vẫn khiến anh phải suy nghĩ một hồi.
Tỉnh Triết là giọng ca chính của nhóm, trái với tính tình ngang ngược hung dữ của cậu, cậu ấy là một người tối tính, khôn khéo, đến tận bây giờ cũng không lộ chút tính toán nào. Trong hai năm cùng hoạt động, hầu như cậu với Tỉnh Triết không xảy ra xung đột.
Còn với các thành viên khác thì cũng có khẩu chiến vài lần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Miên Miên cau lại.
Cô bé thực sự rất đau đầu, ngay từ khi nhìn thấy Tỉnh Triết, cô đã có cảm giác vô cùng bất an. Nhất là khi Tỉnh Triết và Tần Mục Dã đứng chung một chỗ, đám khí đen quanh anh trai lập tức tăng lên.
Miên Miên biết rõ đây là dấu hiệu anh trai cô sắp gặp xui xẻo lớn, nhưng cô bé mới chỉ là đứa trẻ ba tuổi rưỡi, năng lực tiên rất yếu, gần như không có, cô không thể sử dụng phép thuật, nên không thể giúp gì cho anh trai.
Cô bé rất lo lắng.
Miên Miên cắn môi: “Anh trai hư, mặc kệ anh không đắc tội với người ta hay không thì những ngày này anh vẫn phải chú ý cẩn thận nhé!”
Tần Mục Dã nhìn cô khó hiểu, một lúc sau thì giơ tay nhéo má cô bé: “Đứa nhỏ này, sao tự nhiên nói linh tinh gì thế, Uông Xuyên, có phải anh cho con bé xem mấy bộ phim truyền hình mê tín gì đó không?”
Uông Xuyên đang yên đang lành tự nhiên bị úp cái nồi, không hiểu chuyện gì, phản ứng gay gắt: “???? Oan thế! Anh chỉ cho con bé xem Peppa Pig thôi!”
Bé con không được ai tin, phụng phịu nói khẽ: “Miên Miên không mê tín, Miên Miên có thể nhìn thấy những thứ mà mọi người không thấy!”
Tần Mục Dã không tin mấy loại ngôn ngữ linh tinh này, cậu chỉ tò mò đứa nhỏ này học việc lải nhải về thần tiên các thứ ở đâu.
Cậu hỏi: “Em nói cho anh em thấy cái gì xem nào?”
Vì đang được bế trong ngực nên Miên Miên dễ dàng đưa tay chọc vào mi tâm của cậu: “Chỗ này của anh có khí đen, chắc chắn là sắp gặp xui xẻo!”
Uông Xuyên bật cười: “Bảo bối nhỏ, cháu giỏi thật, gần đây cậu ấy đen lắm.”
Tần Mục Dã khinh bỉ liếc anh, lại véo má đứa nhỏ, trong lòng tấm tắc, tại sao lại thích thế nhỉ, chọc một cái là mềm mềm lún xuống, thật muốn véo một trăm cái.
“Trẻ con không được phép nói vớ vẩn!”
Bé con xị mặt, nói rất nghiêm túc: “Miên Miên không nói vớ vẩn! Khí xung quanh anh càng ngày càng đen, nếu anh không cẩn thận, anh sẽ mất công việc làm ca sĩ này, lúc đó sẽ phải đi làm ăn xin trên đường đấy!”
Cô bé không hề nói quá. Dù chỉ mới ở trong phòng có hai phút nhưng khí đen xung quanh anh trai đã dày đặc hơn rất nhiều.
Uông Xuyên đang cười cười nghe đứa nhỏ, điện thoại di động đột nhiên reo lên liên hồi, hàng chục tin nhắn Wechat nổ tanh tách. Anh còn chưa kịp mở ra xem, giám đốc phòng kinh doanh của công ty đã gọi đến.
Anh cảm thấy không ổn, vội vàng nghe điện thoại.
Sau khi cúp máy, sắc mặt anh tối sầm, anh hạ giọng nói với Tần Mục Dã: “Không ổn, lại có chuyện rồi, cậu lại lên hot search, lần này không đè xuống kịp.”
Tần Mục Dã: “…”
Hai người đồng loạt nhìn về phía Miên Miên với vẻ mặt phức tạp.