Chương 13: #Con gái riêng của Tần Mục Dã bước ra ánh sáng#


Lê Tương mắc bệnh chán ăn và trầm cảm, khi bà nhập viện chữa trị, bác sĩ có đề cập đến chứng ảo thanh.

Bác sĩ nói, nếu bệnh trầm cảm trở nên nghiêm trọng, phát triển thành bệnh tâm thần phân liệt thì sẽ sinh ra tình trạng này.

Lê Tương hoảng hốt hỏi lại, mong chờ con trai lớn trả lời.

Nhưng, bên phía Tần Hoài Dữ im lặng. 

Âm thanh non nớt của đứa trẻ truyền đến: “Anh Hoài Dữ, là mẹ phải không?”

Ngón tay Lê Tương run lên, đánh rơi điện thoại xuống đất.

Tần Hoài Dữ vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Người vừa nói… là em gái, trước hết mẹ hãy bình tĩnh, con kể lại mọi chuyện cho mẹ.”

Tần Hoài nói từng câu từng chữ rõ ràng, kể lại toàn bộ câu chuyện em gái trở về cho Lê Tương.

Trong lòng anh lo lắng không yên, không phải sợ mẹ không tin mà sợ tình trạng tinh thần của mẹ sẽ không chịu nổi kích thích lớn thế này.

Lê Tương nghe hết câu chuyện thần kỳ, không chút phản đối, lo lắng hỏi: “Miên Miên đang ở bên cạnh con sao? Con bé thực sự ở bên cạnh con? Con đang ở nhà? Mẹ đến chỗ các con ngay.”

Tần Hoài Dữ trấn an bà, rất sợ bà sốt ruột mà sinh vội vàng ra cửa, lập tức cam kết: “Mẹ, Mục Dã cũng ở đây với bọn con, chúng con sẽ đưa Miên Miên về nhà.”

Trước khi nhìn thấy Miên Miên, Lê Tương không quá tin tưởng lời của con trai mình, nhưng trong lòng bà vẫn tràn đầy mong đợi.

Có thể cho là con trai cả quá yêu thương bà nên tìm về một đứa nhỏ giống Miên Miên.

Việc này không quan trọng, bà thực sự quá nhớ cô con gái nhỏ mà tình nguyện lừa dối chính mình.

Không nói âm thanh của đứa bé kia… giống như vậy.

Đến khi hai đứa con đẹp trai cao ráo dắt theo đứa nhỏ tiến vào cửa trước Tần gia, Lê Tương sững sờ.

Quá giống… Thật sự quá giống nhau.

Lê Tương từng là nữ minh tinh xinh đẹp tỏa sáng, đạt Tam Kim cao quý.

Giờ đây, bà chỉ mặc bộ quần áo ở nhà thùng thình, thoạt nhìn gầy gò chưa đến 70 cân***, làn da tái nhợt không có sức sống, mái tóc uốn đơn điệu như bị bỏ bê từ lâu.

***: 1 Cân = 1/2kg

Bà hồn xiêu phách lạc, chạy chân trần về phía cửa, nửa ngồi nửa quỳ, vươn tay ra, tựa như muốn ôm đứa trẻ vào lòng nhưng cánh tay cứng lại giữa không trung.

“Miên… Miên Miên?”

Cô bé mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, tóc buộc hai bên thắt nơ bướm màu hồng nhạt, trông rất đáng yêu, khi cười chẳng khác gì thiên sứ.

“Mẹ ơi, Miên Miên đây ạ.”

Chua xót khổ sở xộc lên trên khoang mũi của bà nhưng bà không khóc.

Nửa năm nay, bà đã khóc quá nhiều, tuyến nước mắt bị tổn thương, bây giờ ngay cả việc rơi nước mắt cũng là điều xa xỉ.

Bà nhìn cô bé phấn điêu ngọc trác trước mắt, muốn ôm mà không dám ôm.

Chỉ sợ vừa đụng vào, giấc mơ này liền tan biến.

Tần Mục Dã vẫn còn xúc động, không nhịn được rơi nước mắt.

Cậu đỡ vai Lê Tương, nâng bà dậy, dìu về phía ghế sa lon: “Mẹ, là em gái, con bé đúng là em gái của chúng ta.”

Sau khi sống lại, Miên Miên không giữ được nhiều ký ức sinh hoạt dưới thế gian, ngoại trừ nhớ được người nhà, cô bé chỉ nhớ rõ thời gian ở trên thế giới tiên, các vị thần tiên không già không chết, cô bé không hiểu được nỗi khổ sở của con người khi trải qua sinh lão bệnh tử.

Nhưng khi nhìn dáng vẻ gầy yếu của mẹ, cô bé đau lòng khóc nấc lên.

Đôi chân ngắn của Miên Miên cố gắng bước thật nhanh, nhào tới đùi Lê Tương: “Mẹ ơi, Miên Miên sẽ không đi nữa, mẹ phải thật khỏe mạnh, mẹ đừng đau lòng nữa nha mẹ.”

Cô bé khóc nức nở, làm cho lòng ai cũng run lên.

Lê Tương lấy hết dũng khí ôm con gái vào lòng.

Giấc mơ không tan biến.

Cơ thể ấm áp của con gái ở trong lòng bà là thật.

Là Miên Miên, đúng là Miên Miên của bà, con gái bà đã trở về!

Tuy tinh thần Lê Tương không ổn định, nhưng lý trí vẫn tỉnh táo, bà hiểu rõ những lời của con trai lớn không phải là lời nói bừa để an ủi bà.

Là sự thật…

Bà có tài đức gì mà ông trời lại ban tặng cho phúc phận mất đi, tìm lại thế này.

Lê Tương ôm chặt con gái, đau khổ nói: “Mẹ thật hư, mẹ sai rồi, mẹ tổn thương Miên Miên nhiều như vậy…”

Nếu như bà không dành hết tập trung cho sự nghiệp, giao Miên Miên cho bảo mẫu chăm sóc thì Miên Miên đã không…

Tần Hoài Dữ trầm giọng nói: “Không phải là lỗi của mẹ, mẹ đừng tự trách mình.”

Đứa nhỏ vòng đôi tay mũm mĩm, ôm chặt hông Lê Tương: “Mẹ ơi, đừng đau lòng. Miên Miên biết mẹ yêu Miên Miên nhất thế giới, mẹ cười một cái được không?”

So với tưởng tượng của hai con trai, Lê Tương kiên cường hơn nhiều.

Bà rất nhanh lấy lại tinh thần phấn khởi, bế con gái lên lầu, trở về phòng cũ của cô bé.

Đây là một phòng công chúa rộng, giường đệm, sô pha, tủ quần áo và các loại búp bê đều là màu hồng.

Nửa năm nay, Lê Tương cho mấy người nghỉ việc, tự tay quét dọn căn phòng.

Tất cả đồ đạc đều không thay đổi, tất cả giữ nguyên hiện trạng giống y nửa năm trước.

Miên Miên vui vẻ lăn lộn trên giường lớn, cô bé chưa bao giờ nhìn thấy nhiều thứ xinh đẹp như thế này.

Lê Tương ngồi cạnh giường, nhận một cái hôn ngọt ngào vào má.

“Mẹ ơi, con yêu mẹ.”

Tuy không có nhiều ký ức, nhưng Miên Miên biết mẹ là người rất rất yêu thương bé.

Tần Mục Dã dõi theo Lê Tương, thấy bà tiếp thu tin tức quá nhanh, không yên tâm, cậu sợ Lê Tương giống cậu ban đầu, không tin đây là em gái mà chỉ coi là thế thân.

Cậu không nhịn được nói: “Mẹ, con bé là em gái thật, dấu vân tay trùng khớp, nếu mẹ còn nghi ngờ, có thể đi xét nghiệm ADN!”

Lê Tương ôm con gái không nỡ buông ra, trong mắt chứa đầy ánh sáng của tình mẹ: “Mẹ đâu có nghi ngờ gì? Chẳng nhẽ mẹ lại không nhận ra bảo bối tự mình sinh?”

Bà mang bầu con gái ngoài ý muốn, lúc sinh đã qua 42 tuổi, là sản phụ lớn tuổi, chịu đau hai ngày hai đêm, cuối cùng phải lựa chọn sinh mổ.

Đây là đứa con quý giá nhất của bà, chỉ cần liếc qua cũng có thể nhận ra được.

Tần Mục Dã gãi đầu: “… Cuối cùng chỉ có mỗi con không dám nhận con bé à?”

Tần Hoài Dữ cười nhạo: “Cái gì mà không dám nhận? Em chỉ còn kém lấy chổi đuổi con bé đi thôi.”

Miên Miên nhớ lại vẫn thấy tức giận, cô bé chu miệng, hừ một tiếng.

“Anh hai siêu xấu.”

Tần Mục Dã ngồi xổm xuống, cười cười lấy lòng: “Không thể trách anh, ai bảo giáo dục bây giờ đều dạy con người chủ nghĩa vô thần chứ? Miên Miên ngoan, anh hai mua cho em 100 cân thạch hoa quả để đền tội.”

Một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận.

Uông Xuyên gọi đến, Tần Mục Dã tức giận trả lời: “Này, cấm làm phiền em, em đang bận dỗ em gái.”

Uông Xuyên: “… Đại ca, cậu lên weibo hộ tôi cái.”

Tuy ngoài miệng nói lười quan tâm đến công việc của em hai nhưng Tần Hoài Dữ vẫn luôn để ý đến weibo của cậu.

Vừa có tin tức nóng, weibo của cậu ấy sẽ nhảy lên thông báo của anh.

Bên này, Tần Mục Dã không cúp máy, mở weibo ra.

Tin tức mới ra lò không lâu xông thẳng lên top 1 hot search–

Hot! #Con gái riêng của Tần Mục Dã bị đưa ra ánh sáng#

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play