- Bẩm bệ hạ, nô tài đã tận tay kiểm tra, Bình An Vương trúng độc quá nặng, vết thương không cầm được máu, đã tắt thở...
Trần Trường Ân đang ngồi nghe công công nọ báo cáo tình hình của Bối Cát A Lộc và buổi hành hình Tề Cương cùng đám tội thần liên quan. Y gật đầu nâng chung trà Long Tỉnh lên nhấp một ngụm, sau đó lại nhíu mi cười lạnh.
- Đức Vương kẻ này thật đáo để, tất cả tội trạng cùng những quý tộc liên đới đến phủ Quốc công đều bày ra trước mắt. Ngay cả đám người vây quanh Quốc công phủ hôm đó chắc chắn là do một tay hắn sắp xếp, bức trẫm không thể không nghiêm trị...
Vốn định nhìn trai cò đấu nhau, bản thân mình lại bị người ta lợi dụng trước. Cục tức này khiến Trần Trường Ân nghẹn một khối. Tuy nói rằng không ai dám phản đối mệnh lệnh của y, nhưng trong đám cận thần bị liên đới kia sớm đã trách thầm trong lòng. Vì sao lúc trước bệ hạ nhắm mắt tùy tiện cho bọn họ làm bậy, bây giờ lại việc bé xé ra to, còn đào sâu gốc rễ.
Công công đứng chầu là một người còn trẻ tuổi đã được thăng đến chức thái giám tổng quản bên cạnh hoàng đế - Mộ công công, Mộ Chính Văn.
Mộ Chính Văn từ nhỏ đã theo hầu Trần Trường Ân, rất được y tin tưởng. Đừng nhìn hắn mặt mày thanh tú, dáng điệu luôn tỏ ra khiêm nhường, tươi cười nịnh nọt đối phương mà nhầm. Là tay sai đắc lực của hoàng đế, thủ đoạn tàn nhẫn của Mộ công công cũng khiến không ít người phải kinh hoàng.
Hiện tại Dương Hạo Hiên tuy là cái gai trong mắt mà hoàng đế không thể công khai nhổ bỏ bao lâu nay. Chưa kể Đức Vương Phủ xưa nay hành sự trong sạch không bắt được lỗi lầm, muốn vu oan giá hoạ cũng vô cùng khó vì kẻ này làm việc vô cùng cẩn thận. Hạ nhân cũng đều là những người tuyệt đối trung thành, thà chết cũng không thể mua chuộc. Làm không khéo còn khiến người khác nghi ngờ y mới là hôn quân bài xích công thần.
- Bệ hạ, nô tài có ý kiến này, không biết người thấy có được không...?
- Ngươi mau nói thử xem?
- Hiện tại Quốc công phủ đã bị thu hồi hết quyền lực cùng tài sản tham nhũng, quý tộc quan lại khắp thành Ngạo Thiên này chắc chắn không ai muốn liên quan. Nhưng mà Tề Cương vẫn còn một ái nữ chưa gả... Các vương tôn công tử trước đây đều muốn thú nàng, hiện tại đều quay lưng ghẻ lạnh...
- Ý của ngươi là...?
- Hiện tại bệ hạ có thể làm việc xoa dịu Quốc công phủ, ban hôn cho Đức vương cùng Tề tiểu thư nên duyên vợ chồng, xem như đền bù cho bọn họ...
- Như này... Khắp kinh thành ai ai cũng biết Dương Hạo Hiên là tên đoạn tụ, như vậy thì trẫm được lợi gì?
Trần Trường Ân loé loé ánh mắt, sau đó lại cau mày hỏi lại. Tác thành cho hai kẻ đó, không phải là giúp chúng hợp lực chống đối y hay sao?
- Bệ hạ thử nghĩ mà xem, danh tiếng của Đức Vương vừa lấy lại liền đã dính líu đến bê bối bên nhà Quốc công phủ. Vương phi hắn thú về lại là con gái của kẻ tội nhân, hơn nữa Quốc công phủ hiện tại cũng không còn giàu có như trước. Đức Vương ở trên triều cũng không có quyền hành thực tế, đám người đó kết hợp chẳng tạo nên mối đe doạ nào đến bệ hạ. Hơn nữa nếu Dương Hạo Hiên dám kháng chỉ, không phải bệ hạ càng có lý do trừng phạt hắn hay sao?
- Được lắm, Dương Hạo Hiên dám chơi trẫm một vố. Thánh chỉ này nhất định sẽ làm hắn ăn ngủ không yên, nghe nói dạo này hắn rất nghiêm túc với tên mặt trắng hôm nọ. Trẫm càng muốn xem hắn sẽ đối phó thế nào đây!
Nói là làm, Trần Trường Ân múa bút viết ra một đạo thánh chỉ ban hôn. Tuy nói Dương Hạo Hiên có sở thích đoạn tụ nhưng người hắn cưới về lại khác. Ở thời đại này, việc phải lấy con gái của tội nhân không khác nào một nỗi ô nhục hắt lên gia phả trong sạch của Dương gia. Tuy nói Hạo Hiên đã cắt đứt với Dương gia, việc hắn làm vẫn luôn đại diện cho mấy đời phủ tướng quân. Cho dù Hạo Hiên muốn phản đối, cũng bị khép vào tội kháng chỉ.
Đây là kết quả của việc hắn dám đùa giỡn trước mặt đế vương. Dương Hạo Hiên, ngươi tưởng rằng mình có thể yên tâm kê cao gối ngủ còn trẫm vĩnh viễn không thể làm gì ngươi hay sao?
Vui sướng một chốc, Trần Trường Ân lại nghĩ ra cách đổ thêm dầu vào lửa. Y tiếp tục lệnh cho Mộ Chính Văn mang thánh chỉ đến Quốc công phủ trước.
Hiện tại ngươi liền nói cho Tề tiểu thư, kẻ được ban hôn thú với nàng ta chính là người hại chết cha nàng. Hại nàng thành con gái của tội nhân không kẻ nào dám cưới. Là kẻ thù của toàn bộ phủ Quốc công.
- Ý của hoàng thượng là...?
- Ngươi bảo nàng ta muốn trả thù cho cha thì làm theo kế hoạch của chúng ta... Lập công rồi trẫm nhất định không bạc đãi... Hừ... Muốn tiến cung hầu hạ trẫm cũng không phải là không thể...
Mộ Chính Văn tiếp nhận thánh chỉ, sau đó tươi cười tiếp lời đế vương.
- Dương Hạo Hiên vốn đã có mệnh cách thiên sát cô tinh, bây giờ lại là kẻ thù giết cha của Tề tiểu thư, lại là một tên đoạn tụ. Tề tiểu thư là người thông minh nhất định sẽ không chấp nhận chờ tai hoạ giáng xuống. Nàng ta hẳn sẽ cân nhắc việc trung thành với bệ hạ...
- Hừ... Nàng ta không có lựa chọn, hiện tại nếu đã biết hắn là kẻ thù giết cha. Nàng ta chắc hẳn không thể cam chịu làm Vương phi bù nhìn chôn thân ở Đức Vương phủ!
- Bệ hạ thánh minh, nô tài lập tức đi truyền chỉ...
Bên ngoài cửa cung, gió tuyết mùa đông rét lạnh phủ xuống Ngạo Thiên Thành. Vun vút cuồng phong giận dữ u uất trên bầu trời tựa như tiếng ma quỷ thét gào. Trong buồng đôi tình nhân mật ngọt vẫn còn đang ôm nhau ngủ say sưa, không biết tai hoạ giáng xuống sớm thôi sẽ làm bọn họ phải đau khổ chia cách một thời gian bởi âm mưu hiểm ác...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT