Sáng sớm Trần Trác Thụy đã đến thay thuốc cho Hạo Hiên.
Tối hôm qua đã thay một lần, hiện tại băng vải không còn thấm máu tươi khó coi nữa. Chỉ có nước thuốc rỉ ra. Y cẩn thận rửa qua thay thuốc, lại dùng nước thảo dược tự tay lau mặt cho hắn một lần mới quấn băng lại.
Hạo Hiên híp mi hưởng thụ đãi ngộ của người bị thương. Xong xuôi hắn lại níu tay y sư đang đóng hòm thuốc.
- Tiên sinh, ở lại dùng bữa với ta được không?
- Vương gia đã có lời, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.
Bữa sáng được dọn lên, đơn giản chỉ có cơm trắng, một bát thịt hầm lớn và ít đồ chua cay giải ngấy.
Cả hai chậm rãi dùng bữa, từ đêm hôm đó ở Ngạo Thiên thành đến nay đã hai tháng Hạo Hiên không được thấy ca ca. Hiện tại bọn họ có thể ngồi đối diện nhau cùng ăn sáng như khi trước quả thật là một điều xa xỉ.
Bữa ăn này Hạo Hiên vừa ăn vừa xác nhận thật kỹ. Người đối diện động tác tao nhã, từ tốn như vậy. Cho dù hiện tại nước da, gương mặt cùng giọng nói có thay đổi. Hắn vẫn chắc chắn mình không thể đoán sai.
Bởi vậy vừa ăn được mấy đũa, Hạo Hiên giả vờ kêu "A!" một tiếng đánh rớt đũa bạc. Làm bộ ôm bụng thống khổ, quả nhiên đối phương liền buông bát trong tay, lộ ra thần sắc lo lắng chạy đến bắt mạch của hắn kiểm tra.
- Vương gia, làm sao thế?
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của đối phương, Hạo Hiên sớm đã cười vui vẻ. Hắn nắm chặt tay y bắt lại, nhận định trong lòng lại càng thêm vững chắc.
- Ca ca, còn định lừa đệ đến bao giờ?
- ... Ca ca không lừa đệ. Là đệ mới vừa lừa ta.
- Ca có.
- Ta không.
- Ca ca lừa đệ.
- Là đệ không nhận ra ta.
Hai nam nhân trưởng thành dựa sát nhau lời nói đẩy qua đẩy lại như trẻ nít. Cuối cùng Hạo Hiên cũng bị dáng vẻ mặt dày này của Trác Thụy chọc cho bật cười. Hắn vươn tay véo véo da mặt đen thui của đối phương trêu đùa.
- Đều tại ca ca đem mặt vẽ thành như vậy, ta có thể nhận ra ngay sao?
- Không vẽ thành như vậy, đệ muốn ta để mặt thật đi khắp quân doanh?
- Không cho.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc có chút chiếm hữu của Hạo Hiên. Hai tay đã bưng lấy mặt y giữ khư khư, Trác Thụy cũng bật cười. Dù bây giờ mặt y đã bôi vẽ thành đen như Quan Công, ánh mắt lại vẫn nhu tình nhìn ái nhân.
- Kỳ thực như vậy cũng có cái tốt. Ngày mai cả quân doanh sẽ đồn đệ che giấu nam sủng trong trướng đó?
- Ai dám nói ca ca như vậy ta liền cắt lưỡi hắn.
- A? Không phải nam sủng? Vậy là tình nhân của đệ nha?
- Xì... Càng ngày càng không đứng đắn...
Ngoài Trác Thụy ra sẽ chẳng ai trông thấy, Đức Vương nổi tiếng phong lưu hiện tại lại bị nam nhân đùa đến cả mặt cùng mang tai đỏ ửng. Hai tay vần vò mặt của ái nhân chán chê lại ôm lấy y thì thầm.
- Đệ nhớ huynh muốn chết... Sao lại đến đây? Nơi này rất nguy hiểm...
- Ta biết, đệ là nam nhân, ta cũng là nam nhân. Làm sao không thể đến? Hơn nữa ta cũng nhớ đệ. Không nhìn thấy đệ ta sẽ không yên tâm.
Vòng tay ôm Trác Thụy siết chặt hơn một chút, Hạo Hiên khẽ cọ cọ má bên sườn mặt y, rũ rũ mi thì thầm.
- Trác Thụy, chờ chiến tranh qua đi. Nếu đệ còn sống sót, chúng ta sẽ cùng nhau ở ẩn được không?
- Được, đều nghe đệ.
Hai mắt nhìn nhau, rất nhiều lời muốn nói lại không thể tâm tình hết ngay lúc này. Công sự bận rộn, lát nữa liền phải tách ra. Bởi vậy nhân lúc còn chưa có ai tới, Hạo Hiên vội vã ôm lấy ca ca của hắn hôn ngấu nghiến. Trác Thụy cũng nhiệt tình đáp lại hôn sâu. Tới lúc buông ra môi cả hai đều đã sưng đỏ.
- Ca ca thì hay rồi, che mặt kỹ như vậy. Còn gặm đệ đến sưng tều cả môi...
- Sợ bị phát hiện rồi? Là ai hôn trước hửm?
Đáp lại y, Hạo Hiên liền cúi xuống vạch ra cổ áo mỏng. Ở trên xương quai xanh của Trác Thụy gặm mạnh một miếng, cố tình mút ra dấu tích đỏ chói.
- Cắn đau như vậy, đệ là chó con sao?
- Gâu!
Doanh trướng phát ra tiếng cười rộ, lính canh bên ngoài cũng không nghe thấy nội dung bọn họ nói. Chỉ nghĩ hôm nay vương gia và y sư trò chuyện thật cao hứng. Đến khi Trác Thụy rời khỏi đây, Quan Sơn Quân và Chu Tử Dụ cũng cùng lúc đi tới.
- Sao thế?
Quan Sơn Quân nhìn Chu Tử Dụ đang đăm chiêu quan sát bóng lưng của Trác Thụy rời đi. Không nhịn được tò mò hỏi y.
- Nhìn người đó rất quen, không nhớ ra đã gặp ở đâu.
- Ta nghe nói y cũng đến từ kinh thành, là người của Thái Y Cục. Có lẽ chúng ta từng thấy qua.
Nghe vậy Tử Dụ cũng trầm ngâm không ý kiến. Bọn họ đâu biết rằng y sư thật sự đến từ Thái Y Cục đã bị người ta mua chuộc, vội vã ôm vàng cao chạy xa bay...
Tiến vào trong doanh, bọn họ hỏi thăm vết thương của Trác Thụy xong thì ngồi xuống cùng bàn đối sách đánh Ô Mông. Hiện tại đã chiếm lại được Toạ Vọng Thành.
Tình báo đưa về, quân Ô Mông đang cố vơ vét hết lương thảo ở Thạch Thành, Sương Lũy, Lâu Lan chuyển dần về Ô Mông Tộc.
Hai lần thất bại nặng nề có lẽ bọn chúng muốn rút lui, Hạo Hiên lại không muốn dễ dàng buông tha như thế. Trước khi Ô Mông Tộc lần nữa cầu hoà, nhất định hắn phải diệt trừ hậu hoạn, tiêu diệt cả dòng tộc Bối Cát Lặc Nhi. Khiến cho Ô Mông Tộc vĩnh viễn không còn ý định xâm chiếm biên giới Trường Lạc nữa.
Họp bàn xong thấy Chu Tử Dụ đang lơ đãng nhìn xuống miệng hắn. Hạo Hiên chột dạ dùng tay che lại còn giải thích.
- Sáng sớm ăn vội cắn vào miệng.
Quan Sơn Quân, Chu Tử Dụ:...
Cũng không có ai hỏi hắn, tại sao vương gia của bọn họ tự giải thích xong hai vành tai lại còn đỏ lên như vậy nha?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT