Quyển 1: Hoang đảo Ma Vật

Chương 04

Tác giả: Đường Hoàn Hoàn

Edit: Dĩm

🍌🌼

Ánh sáng càng ngày càng tỏ, soi rọi chung quanh thành một mảnh vàng óng, cũng làm hình dáng thứ kia bại lộ trong mắt ba người.

Đây là một con mãng xà lớn, thân to như thùng đựng nước, vảy không nhìn ra màu sắc cụ thể, nhưng trông có vẻ rất sắc bén, trông không giống vảy mà như lưỡi dao lít nha lít nhít.

Nó không tới gần mà chỉ dùng cặp mắt tròn như bóng đèn, to như chuông đồng lạnh lùng nhìn Đường Kỷ Chi.

“Không phải anh nói không có ma vật à!” Hô hấp Thời Tiểu An dồn dập, thân thể không ngừng run rẩy, cậu ta trở tay lấy ra một mũi tên.

La Điệt nhẹ nhàng nghiêng người sang: “Tiểu An, lui ra ngoài.”

“Anh!” Thời Tiểu An nức nở.

“Nghe lời.”

Đường Kỷ Chi biết người phía sau mình đổi thành La Điệt, giọng hắn vang lên bên tai: “Cậu cũng lui về phía sau. “

La Điệt một tay cầm súng, một tay cầm dao găm, lúc hắn và Đường Kỷ Chi nói chuyện, con mắt chăm chú khóa chặt rắn lớn đối diện.

Thấy Đường Kỷ Chi không động, La Điệt thẳng tay ôm lấy eo cậu kéo về phía sau, cùng lúc đó, thân thể căng thẳng của Đường Kỷ Chi cũng bình tĩnh lại. Cậu nói: “Nó không nhúc nhích được.”

“Hoặc là nói, nó không thể động.” Đường Kỷ Chi hơi nghiêng đầu, “Các anh nói ma vật rất mẫn cảm với mùi vị của con người, ban đầu tôi ở đây chờ một quãng thời gian mà lại không gặp phải nó, e rằng nó luôn ở nơi này nhưng không có phản ứng gì. Bây giờ, nó ngoại trừ mở mắt ra cũng không có bất kỳ phản ứng nào.”

Đường Kỷ Chi tránh khỏi tay La Điệt, sau đó đi phía trước một đoạn, La Điệt không cản cậu lại.

“Nhân loại, cậu còn đi về phía trước một bước, đừng trách tui không khách khí.”

Giọng nói nặng nề trực tiếp vang trong đầu Đường Kỷ Chi, bước chân cậu dừng lại, đứng cách rắn lớn tầm nửa mét. Ánh sáng màu vàng trong mắt con rắn sáng lên chút, ngoài ra, không có động tác gì khác.

Hơn mười giây sau, Đường Kỷ Chi cứ như vậy quay người lại, đưa phía sau lưng về phía rắn lớn, vẻ mặt La Điệt không có bất kỳ biến hóa nào —— điều này nói rõ lời rắn lớn nói, hắn không nghe thấy.

“Tôi nói đúng.” Đường Kỷ Chi rất nhanh đã che giấu kỳ lạ trong mắt, xem ra cũng không phải mỗi người đều có thể nghe hiểu ma vật nói.

Làn mạc bình ổn lần thứ hai bởi vì một màn này mà ào ào bùng nổ, số người quan sát cũng nhiều thêm vài lần:

【 Đậu má! Người mới này thật sự không sợ chết. 】

【 Anh ta không phải gọi là không sợ chết, mà nên gọi là không làm sẽ không chết! 】

【 Người thiếu niên kia bị người mới làm cho bối rối ha ha ha, vẻ mặt thật buồn cười. 】

【 Các chú đều nói người mới này không sống hơn đêm nay, tôi lại cảm thấy người mới này gan lớn, nói không chừng có thể sống sót. 】

【 Thật ra tôi khá mong đợi con rắn lớn kia đột nhiên thẳng đầu xơi người mới luôn, nhìn thử xem anh ta có bình tĩnh như thế nữa không. 】

【 Bắt tay, tôi cũng suy nghĩ này! Để rắn lớn vả mặt anh ta! 】

Đáng tiếc tình tiết “vả mặt” khán giả muốn nhìn thấy chưa từng xuất hiện, rắn lớn trợn tròn mắt yên lặng nằm ở đó không nhúc nhích, nhưng cũng không nhắm mắt lại, bên trong khe hở nhỏ hẹp, bầu không khí vẫn căng thẳng như trước.

La Điệt không nghe được lời rắn lớn, Đường Kỷ Chi đương nhiên sẽ không ngốc đến mức nói mình có thể nghe hiểu lời rắn lớn nói chuyện, nhưng mà rắn lớn đã nói không được đi về phía trước. Cậu nói: “Nếu không chúng ta cứ dừng lại ở đây nghỉ ngơi? Chen lấn một chút, nhưng miễn cưỡng cũng có thể ngồi xuống.”

Không thấy rõ thân thể rắn lớn dài bao nhiêu, nhưng có một điểm có thể khẳng định chỗ sâu trong đó có thể đựng thân thể rắn lớn có thể nói là càng ngày càng rộng.

Nếu đi xuyên qua chỗ đó không gian sẽ lớn hơn, nhưng lại trêu đến rắn lớn, cái được không đủ bù lại cái mất.

Đường Kỷ Chi chỉ vào rắn lớn, một lời hai ý nghĩa nói: “Nếu nó không công kích chúng ta, tất nhiên có nguyên do của nó, chúng ta đừng quấy rầy nó cứ mượn khoảng đất ở đây là được.”

Mượn một khoảng đất trước mặt một ma vật mặc dù không có làm ra động tác công kích nhưng lại có ý đồ công kích?

La Điệt nhất thời tắt tiếng, nửa ngày cũng nói không nên lời.

Lúc này, Thời Tiểu An bị La Điệt hạ lệnh cưỡng chế chạy ra ngoài đột nhiên chạy về, cậu ta hoảng sợ nói: “Trời tối!”

Thấy tình cảnh trước mắt, mặc dù cậu ta không biết chuyện gì xảy ra, nhưng rắn lớn không phát động công kích là chuyện tốt, lại thấy Đường Kỷ Chi quay lưng lại với rắn lớn, mí mắt cậu ta giật giật: “Anh muốn chết à! Còn không mau lại đây!”

Đường Kỷ Chi liếc nhìn rắn lớn, rắn lớn vẫn cứ theo dõi cậu, không nói chuyện nữa, cậu bèn lùi tới bên cạnh hai người La Điệt.

“Không phải nói hai tiếng nữa trời mới tối sao?” Có nghi hoặc liền hỏi.

Sắc mặt Thời Tiểu An trắng bệch, ánh mắt phức tạp: “Không biết.”

Nếu như không phải Đường Kỷ Chi chỉ ra khe đá này thì bây giờ họ vẫn còn ở bên ngoài, thời gian sương đen bao phủ hoang đảo sớm hơn trước đây, bọn họ vốn không có chút sức chống đỡ nào.

Nhưng mà bên trong khe đá này có một ma vật là rắn lớn.

Tình cảnh bây giờ là trước có rắn lớn địch ý không rõ, sau có sương đen đã bao phủ toàn bộ hoang đảo ngoài khe đá, lựa chọn của bọn họ tự nhiên chỉ có thể nghe theo ý kiến Đường Kỷ Chi đưa ra là đóng trại ngay tại chỗ, thời khắc cảnh giác rắn lớn.

Đương nhiên cũng có thể tiên phát chế xà, giết rắn lớn thì có thể an tâm nghỉ ngơi.

Không gian trong khe đá nhỏ hẹp, trong ba người thật sự có giá trị vũ lực chỉ có La Điệt, hắn không cho là mình có năng lực thắng nổi rắn lớn trong không gian thu hẹp này.

Như vậy, chỉ có thể tạm thời quan sát, nước sông không phạm nước giếng với rắn lớn.

Bắp thịt toàn thân La Điệt căng chặt, Đường Kỷ Chi chủ động tới gần chỗ rắn lớn: “Nếu như nó phát động công kích, cũng là ăn tôi trước, có thể tranh thủ chút thời gian cho các anh.”

Thời Tiểu An nghẹn ra một câu: “Anh không sợ?”

“Tôi nói rồi, sẽ không cản trở các cậu.” Đường Kỷ Chi đáp như vậy.

Đường Kỷ Chi cầm hai trái dừa để xuống đất rồi ngồi xuống đệm. Thấy cậu như vậy, Thời Tiểu An giật khóe miệng một cái, không biết có phải bị phản ứng không nhanh không chậm của Đường Kỷ Chi ảnh hưởng hay không, cậu ta như kỳ tích không còn quá sợ nữa.

La Điệt thu lại tầm mắt đặt trên rắn lớn, cởi cái túi bằng bàn tay trên eo xuống. Hắn lấy từ bên trong ra một tấm da cá sấu ném cho Thời Tiểu An, Thời Tiểu An lật qua lật lại rồi trải da cá sấu xuống khoảng đất có thể chứa một người.

Thời Tiểu An ngồi trên da cá sấu, đặt quả dừa ở trước mặt.

Tiếp đó La Điệt lại lấy từ trong cái túi nhỏ kia hai tấm da hổ to nhỏ không đều đặt trên da cá sấu.

Đường Kỷ Chi: “?”

Cậu nhìn chằm chằm cái túi to bằng lòng bàn tay kia.

“Nhà quê, đây là túi nano.” Thời Tiểu An vừa nhìn cậu như vậy liền biết cậu đang suy nghĩ gì, “Đừng nhìn bề ngoài nó nhỏ như thế thật ra bên trong lớn tầm hai mét vuông, mặc dù không chứa được quá nhiều nhưng mang một ít đồ dùng bên người vậy là đủ rồi.”

Đường Kỷ Chi có chút ngạc nhiên: “Ở đâu có vậy?”

“Đương nhiên là đồ trên cái đảo này.” Không biết từ lúc nào mà rắn lớn đã nhắm hai cái bóng đèn tròn lại, bóng đèn tròn vừa biến mất, tua trắng trên tường mới sáng lên, tia sáng mờ nhạt bốn phía nhất thời trở nên lấp lánh.

Thời Tiểu An tiếp tục phổ cập khoa học: “Mặc dù hoang đảo này nguy hiểm tầng tầng, đâu đâu cũng có ma vật, không chú ý một chút đã chết mất xác. Nhưng kèm theo nguy hiểm còn có các loại bảo vật, túi nano chính là phát hiện anh tôi phát hiện trong cơ thể của ma vật.”

La Điệt ra hiệu Đường Kỷ Chi đứng dậy, hắn chất trái dừa vào một chỗ, rồi ra hiệu Đường Kỷ Chi ngồi lên da cá sấu, sau đó hắn tự nhiên ngồi vào vị trí vừa nãy của Đường Kỷ Chi. Nhưng cũng không phải hoàn toàn quay lưng lại với rắn lớn, mà là nghiêng người dựa vào vách đá, tùy ý tua trắng vây quanh đầy người.

Hắn tiếp lời Thời Tiểu An: “Muốn sống tiếp trên đảo. Một, tránh được sự săn giết của ma vật. Hai, học được cách săn giết ma vật. Ba, không nên tin con người.”

“Ngoài ra, còn phải tìm được đồ ăn.” Ánh mắt La Điệt nhìn Đường Kỷ Chi rất nhạt, “Trên đảo có thể tìm được rất nhiều loại nước để uống, mà đồ có thể ăn, gần như không có.”

“Mỗi một đoạn thời gian trôi qua sẽ có người mới xuất hiện, mà người mới, trên người đều có đồ ăn.”

Đường Kỷ Chi: “Cho nên lúc các anh vừa nhìn thấy tôi mới lục túi của tôi?”

Thời Tiểu An hừ một tiếng: “Anh nên vui mừng vì người anh gặp phải là tôi và anh của tôi, nếu anh gặp phải những người khác, ai mà thèm lục túi anh, trực tiếp giết anh, sẽ đem…”

Cậu ta đột nhiên dừng lại, câu nói kế tiếp không nói hết nên lời, cậu ta cúi đầu lăn lăn trái dừa bên cạnh.

Đường Kỷ Chi liếc mắt nhìn cậu ta, không tiếp tục truy hỏi, chỉ nói: “Nếu có thể săn giết ma vật, vậy thịt chúng nó không thể ăn sao?”

“Ban đầu có người từng ăn.” La Điệt sau khi nói xong thì im lặng.

Trong lòng Đường Kỷ Chi có một chút suy đoán, thân là hoạ sĩ, trí tưởng tượng của cậu rất phong phú : “Người ăn ma vật, biến dị?”

“Không phải biến dị.” Giọng La Điệt khàn khàn, “Là đồng hóa.”

Bị hơi thở trên người hắn dọa, tua trắng quay chung quanh La Điệt dồn dập bay tản ra, sau đó vây quanh Đường Kỷ Chi.

“Người ăn thịt ma vật, trong vòng ba đến năm tiếng liền bị bệnh độc trong cơ thể ma vật cảm hoá, trở thành ma vật mới.”

“Ví dụ như, cậu ăn một miếng thịt Phệ Xỉ, nhiều nhất trong vòng năm tiếng, cậu sẽ biến thành một Phệ Xỉ mới, lúc này giết cậu, tỷ lệ rơi ra bảo vật rất lớn.”

Làn đạn đúng lúc nhảy ra:

【 Đậu má, cái nội dung chủ đề này thật kích thích. 】

【 Tôi vừa xem giới thiệu tóm tắt, sững sờ không biết cái nội dung chủ đề này là gì, bây giờ đã biết, thú vị đấy. 】

【 Nghe người đàn ông này giảng nội dung vở kịch còn thú vị hơn nhiều so với xem người mới. 】

【 Xem đề tài mới có vẻ kích thích như thế, tôi lại tiếp tục quan sát vậy. 】

Đường Kỷ Chi nhíu mày: “Cho nên đám ma vật trên đảo này…”

“Có một nửa là người biến thành.” Những lời này là Thời Tiểu An trả lời.

Lúc này người im lặng đổi thành Đường Kỷ Chi.

“Mặc dù tôi không muốn nhắc đến đồ ăn nữa, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút,” sau một lúc lâu im lặng, Đường Kỷ Chi lại mở miệng, “Lúc thường các anh ăn cái gì?”

Cậu không thể không thừa nhận, cậu đói bụng.

Trái dừa có thể giải khát, nhưng lại không giải được cái bụng đói.

Nếu như không có đồ ăn, cho dù tránh thoát sự truy sát của ma vật cũng phải đối mặt với kết cục bị chết đói.

“Trong rừng rậm có vài loại quả dại có thể ăn.” La Điệt nói, “Còn có một ít động vật nhỏ không bị lây nhiễm có thể săn giết.”

Ánh mắt Đường Kỷ Chi sáng lên: “Ý của anh là trên đảo có động vật bình thường?”

“Đừng vui vẻ quá sớm, động vật nhỏ không bị lây nhiễm đã ít lại càng ít, gần như không gặp được.”

Đường Kỷ Chi: “Vậy cá ở ngoài biển thì sao?”

“A, anh có thể tìm được một con cá ở trong biển, coi như anh có bản lĩnh.” Thời Tiểu An cảm thấy rất phiền, “Sao anh lại có nhiều vấn đề như vậy!”

Đường Kỷ Chi vô tội nói: “Tôi là người mới mà.”

Thời Tiểu An: “…”

La Điệt lấy trong túi nano ra mấy trái cây đủ mọi màu sắc, mỗi người được phân ba trái. Đường Kỷ Chi cắn một cái, nhất thời bị chua đến mức phun ra ngoài, gương mặt vo thành một nắm.

Cậu chưa từng ăn thứ gì chua như thế.

Thời Tiểu An cười ha ha, sau khi cười xong lại nói: “Càng chua mới có thể ăn, ngọt ăn vào sẽ đau bụng.”

Nói đến cái này, cậu ta có vẻ rất oán niệm.

Cậu ta cắn một ngụm lớn, hiển nhiên đã sớm quen vị chua của trái cây.

Đường Kỷ Chi thở dài, cuối cùng nhịn chua ăn hết cả trái, lại ăn thêm một trái dừa, trong khe đá yên tĩnh lại, thỉnh thoảng có thể nghe tiếng gầm rú khủng bố truyền đến từ phía bên ngoài.

Thời Tiểu An tuổi còn nhỏ, La Điệt để cậu ta ngủ trước, sau nửa đêm mới gác đêm. Đợi cậu ta co ro ngủ say, Đường Kỷ Chi giúp cậu ta đắp lại da hổ.

La Điệt thu tất cả những thứ này vào trong mắt, hắn thưởng thức chủy thủ trong tay, không nói gì, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua chỗ tối rắn lớn đang nhắm mắt.

Đường Kỷ Chi ngủ không được, mặc dù La Điệt không ngủ nhưng cũng không có ý trò chuyện, Đường Kỷ Chi cũng thức thời, cậu dựa vách đá xuất thần một lát, sau đó lấy bản vẽ và bút ra.

Trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, cậu muốn vẽ ít thứ để giết thời gian, thuận tiện dời lực chú ý của mình khỏi cái bụng đang kêu rột rột.

Tác giả có lời muốn nói:

 Người mới họ Đường: Bụng thật đói, làm sao đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play