Vu Hàn Châu muốn tiếp tục viết truyện, nhóm nha hoàn vừa chờ mong vừa sợ hãi, trong lòng bọn họ vô cùng rối bời.
Truyện nàng viết rất hay, nhưng quá kí.ch thích, lúc nào cũng làm các nàng run bắn cả người, mọi người vừa thích vừa sợ truyện của nàng.
“Nãi nãi sẽ cho bọn họ một cái kết tốt sao?” Một nha hoàn thử thăm dò.
Giờ phút này trong đầu Vu Hàn Châu đều đang nghĩ làm sao để tiếp tục mạch chuyện xưa, ngâm nước nóng cũng không có hứng thú, nhóm nha hoàn thấy nàng muốn đứng dậy lập tức tiến lên phía trước hầu hạ.
“Các ngươi muốn kết thúc như thế nào?” Nàng hỏi.
Nhóm nha hoàn lập tức ồn ào nói lên ý nghĩ của mình: “Nam chính phải khỏe trở lại.”
“Tình cảm của hai người sẽ rất tốt, mỹ mãn hạnh phúc.”
“Bọn họ sinh vài đứa nhỏ đáng yêu.”
Vu Hàn Châu giật giật khóe môi. Nếu để cho Hạ Văn Chương viết, e là kết cục sẽ như vậy.
“Được rồi.” Nàng nói.
Nhóm nha hoàn nhìn vẻ mặt của nàng, đều bày vẻ không dám tin, bọn họ khẩn cầu: “Nãi nãi đừng rải dao nữa.”
“Đúng vậy, thật vất vả tiểu nam hài mới lớn lên,rồi gặp được miêu chủ tử của mình, hắn hạnh phúc như vậy, nãi nãi đừng ngược đãi hắn nữa.”
Nghĩ đến chuyện miêu chủ tử moi tim móc phổi của nam hài, tay trái đâm một dao tay phải xiên một kiếm, các nàng đau lòng muốn chết.
“Được.” Vu Hàn Châu nói.
Hiện tại các nàng xin nàng đừng rải đao, chờ đến lúc đọc xong truyện của nàng nhất định sẽ hối hận đến mức muốn đâm chết chính mình.
Nàng cười nhẹ, nhóm nha hoàn nhìn không khỏi rùng mình, đột nhiên có loại dự cảm không hay.
“Phải đi xin Đại gia.” Các nàng nhìn nhau, cuối cùng đưa ra ý tưởng này.
Lúc Vu Hàn Châu nói với Hạ Văn Chương để nàng viết đoạn sau của câu truyện, Hạ Văn Chương không từ chối, mà chỉ nói: “Chúng ta cùng nhau viết. Giống như trước kia, nàng viết một đoạn, ta viết một đoạn. Thế nào?”
Nghe thấy lời này, Vu Hàn Châu hừ một tiếng. Hắn rất thích câu truyện này, khẳng định không đồng ý để cho nàng phá hỏng. Nếu hai người cùng nhau viết, nàng viết buồn, hắn còn có thể viết vui trở lại, giống như truyện về tướng quân lúc trước.
“Được.” Nàng gật đầu.
Không chỉ có hắn thích câu chuyện này, nàng cũng rất thích, dù sao cũng dựa trên những gì hai người bọn họ đã trải qua.
Nhưng mà, sự yêu thích của nàng không giống hắn.
Những ngày tiếp theo, buổi sáng mỗi ngày Vu Hàn Châu thay nam trang, đi ra ngoài dạo. Nàng leo núi, lội sông, có đôi khi sẽ nói chuyện với người dân phụ cận.
Không ai biết nàng là nữ tử, bọn họ đều nghĩ tiểu thiếu gia nhà ai, sau khi tiếp xúc, phát hiện nàng không cao ngạo khinh người, cho nên bọn họ vui vẻ chung sống cùng nàng, có đôi khi còn lấy dưa muối tặng nàng.
Tới buổi chiều, Vu Hàn Châu sẽ ngâm suối nước nóng, viết tiểu thuyết.
Lúc đầu nàng viết thật sự ấm áp ngọt ngào, nàng viết về cuộc sống hàng ngày của nam nhân và miêu chủ tử, rất nhanh sức khỏe nam nhân khỏe lại, hai người còn viên phòng, hơn nữa miêu chủ tử còn có thai.
Nhóm nha hoàn vẫn luôn nơm nớp lo sợ, bọn họ sợ hãi nam nhân sẽ không khỏe lại mà chết đi. Sau đó lại sợ hãi trong quá trình viên phòng nam nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng chết mất. Sau đó lại lo lắng miêu chủ tử mang thai không phải người, mà là nhân miêu, sẽ bị đạo sĩ bắt đi.
Trong mắt các nàng phong cách sáng tác của Vu Hàn Châu chính là như vậy. Các nàng vẫn lo lắng, mỗi ngày nghe kể truyện đều vừa đau vừa vui, cho đến khi miêu chủ tử thuận lợi sinh ra một đứa nhỏ xinh đẹp, bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra.
“Xem ra nãi nãi quả thực không gạt chúng ta.” Các nàng đều rất vui mừng, nên rất ân cần hầu hạ Vu Hàn Châu, còn làm cho nàng hai bộ nam trang.
Hạ Văn Chương vốn muốn cùng nàng viết, nhưng thấy nàng viết ngọt như vậy, còn ngọt hơn so với trong tưởng tượng của hắn, cho nên hắn không tham gia mà chỉ vui mừng làm trò độc giả.
Cho đến một ngày, đầu bút của nàng vừa chuyển, nàng viết: “Một ngày này, nam nhân ra ngoài làm việc, trên đường gặp một nữ tử trẻ tuổi đang bán mình để mai tang cho phụ thân, dưới hơi lạnh giá rét của mùa đông nàng ta chỉ mặc một lớp quần áo, bất lực lạnh run, rất đáng thương, nên hắn cho đầy tớ đến cho bạc.”
Sau khi nữ tử kia chôn cất phụ thân xong, lại tìm tới nam nhân, nói phải bán mình làm nô. Nam nhân thiện tâm, hắn nói: “Ngươi là đàng hoàng, không cần bán mình làm nô, nếu thật sự bận tâm, vậy số tiền kia xem như ta cho ngươi mượn, khi nào có thể trả lại cho ta cũng được.”
Nữ tử quỳ xuống dập đầu, nói: “Ta biết Đại gia thiện tâm, mới đến tìm Đại gia. Tuy ta là nữ tử đàng hoàng, lại không có ai để dựa vào, thiên hạ này quá lớn, không biết đi đâu về đâu. Hôm nay tìm đến Đại gia, vốn muốn cầu Đại gia cho ta một nơi trú ngụ.”
Nam nhân suy tư một lát, cảm thấy làm người tốt thì nên làm đến cùng, cho nên cho nàng ta ở lại trong phủ làm việc. Nàng ký khế bán thân, cũng không phải bán đứt, mà là khế cầm cố, có thể tùy thời chuộc thân.
Nữ tử làm việc ở phòng may vá, có ăn có uống có mặc có ở, nàng ta vô cùng cảm kích, thường bớt chút thời giờ may ít đồ đưa cho nam nhân, nói đây là tâm ý. Nam nhân thấy làm không tồi, cũng nhận lấy còn thưởng bạc cho nàng ta.
“Ta sẽ không nhận!” Nha hoàn vừa đọc đến đây, Hạ Văn Chương ngồi một bên bỗng dưng lên tiếng.
Từ lúc nghe đoạn nam nhân cho nữ nhân bán mình mai tang phụ thân vào phủ lông mày Hạ Văn Chương đã nhíu lại, nghe đến đó, hắn không nhịn được nữa lên tiếng cắt ngang.
Nhóm nha hoàn ngạc nhiên nhìn hắn, hắn mới giật mình giác không ổn nên giải thích một câu: “Nếu là ta, ta sẽ không nhận.”
Nghe đến đó, nhóm nha hoàn mới hiểu được, Đại gia lại bất giác biểu đạt tình ý với nãi nãi, bọn họ đều cười rộ lên.
Bọn họ lại tiếp tục đọc: “Tuy rằng nam nhân nhận rồi nhưng lại cho người cất đi, cũng không có mặc. Cho đến có một ngày, hắn muốn đi ra ngoài, lúc nha hoàn chuẩn bị quần áo cho hắn, thuận tay cầm một cái đai lưng trước giờ chưa từng dùng đến. Vì phối đồ rất thích hợp nên bọn họ đeo cho hắn.”
Nữ tử thường hướng tặng đồ cho bên này, áo quần, hài vớ, đai lưng, hà bao. Dần dần, đã tặng rất nhiều, nhóm nha hoàn thấy Đại gia không có ý kiến gì, cũng bắt đầu cho hắn dùng.
“Ầm!” Hạ Văn Chương bỗng dưng đứng lên, cả người hắn cứng ngắt, môi cũng mím chặt, thấy mọi người đều nhìn mình, hắn la lên một tiếng: “Nhìn ta làm gì?”
Mọi người bị hét không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng cúi đầu. Lúc này Hạ Văn Chương mới nâng cằm chậm rãi vuốt vuốt cánh tay của mình. Chỉ cần tưởng tượng đến trên người mình dùng đồ của nữ nhân bụng dạ khó lường kia đã lập tức khó chịu cả người.
Đúng vậy, hắn cho rằng nữ nhân trong truyện này bụng dạ khó lường. Hắn hiểu Vu Hàn Châu, nàng sẽ không viết cho người tốt vào mạch truyện.
Nha hoàn tiếp tục đọc.
Rất nhanh đã đọc đến đoạn nữ tử thấy nam nhân thường mặc đồ vật nàng ta tặng, trong lòng nàng ta vui mừng không thôi. Ngày ngày nhìn hắn, dần dần sinh tình.
“Phì!” Nha hoàn không đọc nữa, lớn tiếng mắng: “Cái gì vậy, thì ra là đồ trà xanh!”
Bọn họ không cần đọc tiếp, cũng biết nữ nhân này muốn gây sự.
Những người khác phụ họa: “Còn gì nữa? Ngay từ đầu ta đã phát giác nàng ta không đứng đắn! Thêu thùa may vá, sao chỉ tặng nam chủ tử, không tặng nữ chủ tử và tiểu chủ tử? Tất nhiên là có tâm tư dụ dỗ!”
Nha hoàn lập tức đọc tiếp: “Nữ tử thấy Đại gia ngày ngày mặc đồ nàng may, dần dần cảm thấy Đại gia cũng thích mình, lại nghe ngóng được Đại nãi nãi lại có bầu, không thể hầu hạ Đại gia, nàng ta lập tức muốn làm thiếp cho Đại gia.”
“Dần dần, nàng ta ăn mặc trang điểm cho xinh đẹp, người khác vừa nhìn đã nói, có khi nào phu nhân chuẩn bị người hầu hạ cho Đại gia không? Nói nhiều rồi, lời này cũng đã truyền đến tai phu nhân. Phu nhân nảy ra suy nghĩ, đắn đo cân nhắc một hồi, nữ tử xinh đẹp động lòng người lọt vào mắt của phu nhân.”
Nha hoàn đọc đến đây, dừng lại.
Nàng ta không muốn đọc nữa.
Tuy rằng nam tử nạp thiếp chuyện thường tình, nhưng các nàng thích tiểu thuyết nói về phu thê tình thâm hơn.
“Đưa cho ta.” Lúc này, Hạ Văn Chương đi tới, đưa tay ra bảo nha hoàn đưa bản thảo cho hắn.
Tất nhiên nha hoàn nghe lệnh, đưa cuốn bản thảo khiến người ta phiền lòng cho hắn.
Sau khi nhận lấy, Hạ Văn Chương chỉ cúi đầu nhìn lướt qua, hắn nói: “Nam tử biết được mẫu thân muốn nạp thiếp cho hắn, còn chọn người hắn đã cứu giúp, hắn tìm được nữ tử kia, nói với nàng ta, ‘hiện tại ngươi là phận nô tỳ, phải chuộc thân thành dân thường, mới có thể làm thiếp’ của ta, nữ tử nghe xong, vui sướng không thôi, lập tức chuẩn bị bạc chuộc thân cho chính mình.”
“Trước khi nàng ta vào phủ, trong tay đã có ít bạc, là tiền còn lại sau khi mai táng phụ thân nàng ta, thêm những ngày nay nàng ta tiết kiệm được không ít, bởi vậy rất thuận lợi chuộc thân, trở thành dân thường. Nam tử lập tức nói với nàng ta, ‘hiện tại ngươi là dân thường, không thể ở trong phủ chúng ta được nữa, ngươi đi đi’.”
“Nữ tử kinh ngạc không nói nên lời, nam tử xoay người đã lập tức rời đi, cũng nói với thủ vệ, sau này không được tùy ý cho người vào phủ.” Giọng của Hạ Văn Chương trầm thấp, “Từ đó về sau, nữ tử không còn xuất hiện nữa.”
Nghe chuyển biến như vậy, nhóm nha hoàn đều ngây người.
Trong phòng chỉ có tiếng Vu Hàn Châu cắn hạt dưa, cách, cách. Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng không có nét kinh ngạc, còn mỉm cười, vỗ vỗ tay, lấy khăn xoa xoa vụn hạt dưa dính trên đầu ngón tay, rồi mới vỗ tay khen: “Bước ngoặt rất hay.”
Trong lòng Hạ Văn Chương hừ một tiếng, trả lại bản thảo cho nàng, hắn nói: “Nàng đừng coi thường ‘nam chính’ của ta, hắn cũng không phải thằng ngốc!”
Hắn cố ý nhấn mạnh “Nam chính” để nhắc nhở Vu Hàn Châu đừng quên, đó là hóa thân của hắn.
Vu Hàn Châu cười khẽ đứng lên, nhận bản thảo, nàng gật đầu: “Được, lần sau ta để một người thông minh hơn vào.”
“Hả? Không cần mà!” Nhóm nha hoàn đều kêu lên, “Nãi nãi, van cầu người, đừng viết mấy người đáng ghét này nữa, chúng ta muốn đọc truyện của tiểu chủ tử, muốn nhìn Đại gia và Đại nãi nãi yêu thương nhau.”
Đây là một đám nha hoàn thích ăn đường.
Vu Hàn Châu cười nói: “Ta không viết những nội dung đáng ghét như vậy, sao các ngươi có thể nghe được bước ngoặt tuyệt vời của Đại gia? Có phải hay không?”
Nhóm nha hoàn nghe xong, bọn họ còn có chút uất ức. Thầm nói, nếu để cho Đại gia viết, nhất định sẽ là câu chuyện vừa ngọt ngào vừa lãng mạn.
Nhưng ngẫm lại, cũng có thể. Cốt truyện Đại gia viết, nếu các nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, đều có thể đoán được. Chỉ có tiểu thuyết của nãi nãi, các nàng nghĩ muốn nát đầu cũng không ra nàng muốn viết như thế nào.
“Vậy được rồi.” Nhóm nha hoàn nhìn về phía Hạ Văn Chương, “Đại gia nhất định phải viết ngọt mới được nha.”