“Chàng không nỡ chọc cho mẫu thân tức giận mà đúng không?” Vu Hàn Châu nghiêng đầu nhìn hắn hỏi.
Cuối cùng thì Hạ Văn Chương vẫn thỏa hiệp, nằm sấp lên trên chăn đệm, mặt vùi vào trong gối: “Nàng làm đi.”
Dáng dấp của hắn vốn là đã rất cao, chỉ mặc mỗi bộ trung y rồi nằm sấp ở trên giường như thế này, vóc người càng lộ ra vẻ thon dài. Chỉ là hắn quá gầy, không có được khí lực nở nang mà một nam nhân trưởng thành nên có, khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Khi Vu Hàn Châu đặt tay lên trên lưng của hắn, không có lớp áo bông thật dày làm vật ngăn trở, có thể cảm nhận được sự gầy gò của hắn rõ ràng hơn. Trong lòng nàng cảm thấy thương tiếc một hồi, cũng không nỡ trêu chọc hắn nữa, chậm rãi ấn xoa lên cái lưng của hắn.
Nàng vốn tưởng rằng mình ấn rất nghiêm túc và thành kính, nhưng mà trong cảm nhận của Hà Văn Chương, bàn tay nhỏ bé mềm mại đang mặc sức làm càn ở trên người hắn.
Hắn đã là một nam nhân trưởng thành rồi, lại bị nàng đối đãi như thế này, không cầm lòng được mà sinh ra ảo tưởng đen tối.
Hắn kiềm chế rất khổ sở, cố gắng căng mặt, không để cho nét mặt của mình trở nên kỳ lạ, hưởng thụ sự thân mật vừa ngọt ngào lại vừa thống khổ này.
“Xong rồi.” Mát xa một lúc, Vu Hàn Châu bèn rút tay lại: “Mau vào trong chăn đi, đừng để bị lạnh.”
Hạ Văn Chương lập tức nói: “Ừ.” Đưa lưng về phía nàng, chui vào trong chăn. Lúc nằm xuống xong, hắn còn hơi co chân lên, chống cái chăn lên thành một hình vòng cung rồi sau đó mới nhìn về phía nàng, nói: “Nàng đã vất vả rồi.”
Vu Hàn Châu thì lại không nhận ra được những cử động nhỏ này của hắn, nàng bò vào trong chăn nằm xuống, đồng thời cũng lấy một tay ôm chầm con mèo nhỏ rồi mới nói: “Chuyện này thì có gì đâu chứ? Chúng ta là phu thê, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà.”
Còn mèo nhỏ sau khi lớn lên lại không chịu ngủ trong ổ nữa, nhất định muốn ngủ ở trên cái gối của Vu Hàn Châu cho bằng được, còn rất thích cuộn tròn cái đuôi lên trên mặt nàng.
Vu Hàn Châu không biết sao nó lại hình thành những sở thích như vậy, nhưng mà bộ lông nó vừa mềm mại lại dài dài, để sát vào hai má rất nhột, không thể ngủ được nên nàng lập tức ôm nó vào trong chăn.
Dường như nàng hoàn toàn không phát hiện ra sự khổ sở của hắn, điều này vừa làm cho Hạ Văn Chương thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng có chút oán giận.
Trong lòng lại nghĩ, lúc trước nàng đã từng nói: “Chúng ta là bằng hữu, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.” Bây giờ nàng lại nói: “Chúng ta là phu thê thì giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.” Chẳng lẽ bằng hữu và phu thê là như nhau sao?
Dĩ nhiên là không giống. Vậy nên thật ra thì trước đây nàng đã xem hắn là trượng phu từ lâu rồi sao? Trong lòng hắn dấy lên sự ngọt ngào, dần dần chìm vào giấc ngủ trong giọng nói khẽ khàng dỗ mèo của nàng.
Ngày hôm sau, Hầu phu nhân dẫn theo hai người con trai và một người con dâu đi đến phủ Trưởng công chúa.
Nếu đã là chúc tết, chỉ mang theo một người con trai thì rõ ràng là không thích hợp, vì vậy Hầu phu nhân cũng dẫn theo Hạ Văn Cảnh.
Ngày hôm qua bà được Vu Hàn Châu xoa bóp đầu, ngủ được một giấc rất ngon lành, hôm nay thức dậy thì tinh thần phấn chấn. Lại lấy ra trang phục mà mình vô cùng yêu thích, mặc lên trông rất ung dung và quý phái, vô cùng có khí thế.
Hạ Văn Cảnh lớn lên rất khôi ngô, lại còn là một thiếu niên cởi mở thích cười, tùy tiện mặc một trang phục, trông chính là công tử của Hầu phủ xuất thân bất phàm, khiến cho người ta khó mà khinh thường hắn được.
Vu Hàn Châu và Hầu phu nhân thường ra ngoài dự tiệc, trong những người đến chúc Tết ngày hôm nay cũng có không ít người đã gặp qua nàng nên cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Chỉ có Hạ Văn Chương, thanh niên lộ ra vẻ mặt ốm yếu, nhìn rất là lạ mắt này, khiến cho người ta phải liên tục liếc mắt nhìn.
Bởi vì hắn đi ở phía sau Hầu phu nhân và đi theo bên cạnh Vu Hàn Châu, cho nên mọi người nhanh chóng suy đoán ra được hắn chính là Đại nhi tử ốm yếu từ bé của Hầu phu nhân, nghe nói không sống qua nổi hai mươi tuổi, nhưng đang lúc lâm chung cưới được thê tử, bệnh tình hết lần này tới lần khác lại chuyển biến tốt.
Có rất ít người đã từng gặp hắn, lúc này họ đều rối rít quan sát hắn, còn so sánh hắn với người đệ đệ Hạ Văn Cảnh của hắn.
Không so sánh thì còn đỡ, sự so sánh này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc! Ban đầu cảm thấy Hạ Văn Cảnh là một thiếu niên vô cùng xuất sắc, ở kinh thành không thể tìm ra được mấy đứa trẻ nào xuất sắc như hắn, nhưng mà lúc này nhìn thấy Hạ Văn Chương, thì lại phát hiện ra hai huynh đệ này lại không thể phân cao thấp!
Mặc dù gương mặt của Hạ Văn Chương lộ ra vẻ ốm yếu, nhưng lại không hề hiện lên vẻ u ám chút nào, mặt mũi hắn sáng sủa, lúc ánh mắt nhìn sang người khác, tựa như gió xuân phả vào mặt, hết sức niềm nở. Quan sát thêm lần nữa thì tuy rằng thân hình hắn gầy nhom, nhưng phong thái lại cực tốt, cũng không toát lên vẻ ốm yếu, mà là ôn hòa tuấn nhã.
Nhìn thế này thì giống ma ốm lâu năm mới khỏi ở chỗ nào chứ? Người bị bệnh lâu năm thì không thể có được khí chất ôn hòa và nhã nhặn như vậy!
Có người còn nghĩ Hạ Văn Chương vẫn còn ốm yếu, nhưng nhìn đã không thua kém gì đệ đệ của hắn. Đợi đến lúc hắn hoàn toàn bình phục, thì chẳng phải là phong thái sẽ lấn át luôn đệ đệ của hắn sao? Nghĩ đến đây, lại nhìn Vu Hàn Châu đang đi bên cạnh hắn, ánh mắt lại có phần tế nhị mơ hồ.
“Ca ca, đừng để ý tới bọn họ.” Lúc này, Hạ Văn Cảnh kề sát lại gần chút, nói nhỏ với Hạ Văn Chương: “Những người này chỉ thích quan sát người khác rồi nói bậy lung tung. Huynh chỉ cần giả vờ như không nghe thấy gì hết là được. Đệ cũng toàn làm như thế.”
Hạ Văn Chương gật đầu một cái: “Được.”
Thật ra thì hắn không thèm để ý đến chuyện người khác nghĩ về hắn như thế nào. Những người chưa từng đau bệnh quanh năm suốt tháng, giãy giụa ở bên bờ vực sinh tử thì sẽ không hiểu được rốt cuộc là những thứ này vô tình vô nghĩa đến mức nào, thậm chí bọn họ còn chẳng ảnh hưởng được đến tâm trạng của hắn một chút nào.
Nhưng hắn nhận ra được ánh mắt mà người khác nhìn tức phụ hắn, hắn bắt đầu cảm thấy để bụng. Tức phụ hắn và hắn không giống nhau, nàng được nuôi lớn lên trong sự cưng chiều, sao có thể chịu được việc bị người khác nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy chứ? Vì vậy, hắn càng thêm ưỡn thẳng ngực để tăng thể diện thêm cho mình một ít.
Hắn càng có thể diện thì sẽ càng không để cho tức phụ hắn mất thể diện. Ánh mắt hắn khẽ dừng lại rơi vào trên người mẫu thân sống lưng cũng thẳng tắp như hắn ở phía trước, trong lòng lại thầm nghĩ hắn cũng nhất định không thể để cho mẫu thân mất thể diện.
Lúc này, lại nhìn thấy đệ đệ không lo đi đứng đàng hoàng mà có phần nhìn trái ngó phải, hắn lập tức thấp giọng chỉ điểm một câu: “Đi đàng hoàng lại.”
“Vâng, thưa ca ca.” Hạ Văn Cảnh rất nghe lời, nghe thấy hắn nói vậy thì cũng không nhìn loạn nữa.
Cả nhà đi tới trước mặt Trưởng công chúa, cùng khấu đầu chúc tết.
Hôm nay Trưởng công chúa ăn mặc hết sức khoan thai, cho dù là ăn tết cũng không tỏ ra dễ gần hơn là bao, nhìn vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng, kiêu kỳ và bắt bẻ.
Nhưng mà, khi ánh mắt rơi vào trên người Hà Văn Chương, thì không khỏi mềm mỏng hơn một chút: “Chương Nhi đã trưởng thành rồi.”
“Vâng ạ.” Hạ Văn Chương cung kính đáp lại: “Đa tạ thuốc tốt của điện hạ đã cứu mạng. Mẫu thân đã nói với thần, Văn Chương sẽ mãi mãi ghi nhớ ân tình này của điện hạ.”
Trưởng công chúa khẽ bật cười một tiếng, tầm mắt rơi vào trên người Hầu phu nhân, nói: “Mẫu thân ngươi lại chuyện bé xé ra to.”
Tầm mắt lại đảo trở lại, nói tiếp: “Ngươi có được ngày hôm nay là đều nhờ vào tình yêu thương và sự chăm sóc của mẫu thân ngươi. Đời này ngươi phải ghi nhớ ân tình của mẫu thân ngươi mới đúng.”
Hạ Văn Chương lập tức nói: “Văn Chương sẽ không bao giờ dám quên.”
“Ừ.” Trưởng công chúa gật đầu một cái, tầm mắt chuyển sang trên người Hạ Văn Cảnh, quan sát một lúc, nói: “Đây là Văn Cảnh sao? Nhìn cũng không còn nhỏ nữa, đã làm mai chưa?”
Hầu phu nhân lập tức cười nói: “Dự định năm nay sẽ làm mai cho hắn.”
“Có coi trọng gia đình nào chưa?” Trưởng công chúa lập tức hỏi.
Hầu phu nhân giả vờ than thở nói: “Coi trọng thì thế nào chứ? Tiểu tử này không thích, thật đúng là khiến thần đau đầu.”
Mặc dù bà và Trưởng công chúa là bằng hữu tốt, nhưng mà dù sao Trưởng công chúa cũng là quân, còn bà là thần. Trưởng công chúa muốn làm mai cho con trai bà, bà mà từ chối thì chính là phật ý mặt quân, còn đồng ý thì chính là làm khổ con trai. Ở trong lòng của Hầu phu nhân, đương nhiên là con trai phải quan trọng hơn nhiều, vì vậy bà lập tức khéo léo để lộ ra rằng việc hôn sự thì phải để Tiểu nhi tử gật đầu thì mới có thể thành được.
Trưởng công chúa lập tức gật đầu: “Đúng là đủ để khiến cho người ta nhức đầu.” Nhớ tới điều gì đó, trong mắt bà ta lóe lên một tia cười: “Nếu Lâm Nhi nhà ta mà dám như vậy thì ta sẽ đánh gãy chân của hắn.”
Hầu phu nhân lập tức cười nói: “Thế tử từ xưa đến nay vẫn luôn hiếu thuận và hiểu chuyện, sao lại có thể sẽ làm trái với ý của điện hạ được chứ? Chao ôi, cũng là tại thần không biết dạy con trai, sinh ra đứa con hỗn xược thế này.”
Hạ Văn Cảnh ở bên cạnh sờ sờ chóp mũi, cũng không dám biện bạch cho mình.
Nói thêm một hồi nữa thì lập tức cáo từ, Hầu phu nhân dẫn các con trai và con dâu đi tới trong phủ của mấy lão phong quân để chúc tết.
“Chương Nhi, con còn chịu nổi được không?” Bản thân Hầu phu nhân cũng có chút đau chân, nhưng bà vẫn nhẫn tâm nói: “Không chịu được thì cũng phải cắn răng mà chịu đựng! Chịu đựng qua hết mấy ngày này thì bảo tức phụ ở nhà nghỉ ngơi cùng cho thật tốt.”
Hạ Văn Chương lập tức nói: “Con không sao, mẫu thân không cần phải lo lắng.”
Hầu phu nhân nhìn thấy khí sắc của hắn vẫn khá tốt, thì bất chấp tiếp tục đi chúc Tết.
Đã kìm nén suốt hai mươi năm nay, hôm nay bà phải trút hết sự vui sướng ra ngoài! Bà muốn để cho tất cả mọi người đều thấy rằng bà có đủ bản lĩnh nuôi con trai khôn lớn mà lại còn có thể nuôi tốt như thế này nữa!
Những người đã coi thường, nói những lời châm chọc sau lưng bà, bây giờ nhìn thấy con trai thật tốt của bà, đều phải ghen tị đến mức đỏ con mắt!
Mà bà không chỉ có hai người con trai ngoan, mà còn có một người con dâu tốt!
Sau này sẽ còn có hai người con dâu tốt! Bà chỉ muốn sống một cuộc sống thật tốt, để bọn họ chỉ có thể ghen tị ở sau lưng bà, trước mặt còn phải khen bà đã nuôi nấng, dạy dỗ con trai mình thật tốt!
Cả ngày nay, Hầu phu nhân rất nở mày nở mặt, gặt hái được rất nhiều những ánh mắt ghen tị chồng chất ước mà bà muốn.
Đến tối, bà còn nói với Hầu gia: “Ta thấy bây giờ Chương Nhi đã tốt hơn nhiều rồi. Lúc chàng chúc tết các đồng liêu, đừng chỉ dẫn theo mỗi mình Văn Cảnh mà cũng dẫn Chương Nhi theo đi.”
Hầu gia vẫn còn do dự, Hầu phu nhân lập tức đánh ông một cái: “Ta thấy bây giờ con trai đã khá hơn nhiều rồi! Chàng còn do dự cái gì nữa? Thân thể của Chương Nhi tốt, không thể đi gặp người ta một chút được sao?”
“Nếu không thì hỏi Thường đại phu thử đã?” Hầu gia chịu đựng cái đấm của vợ yêu, thử hỏi dò.
Hầu phu nhân cũng do dự, nhưng bà nhanh chóng nói: “Được, vậy ngày mai mời ông ấy tới đây để hỏi thử đi.”
Hai vợ chồng lại nói tới nói lui. Nói đến chỗ xúc động, Hầu phu nhân vừa cười vừa khóc, Hầu gia lập tức ôm lấy bà, thấp giọng dỗ dành.
Lại nói đến Trường Thanh viện, Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu cũng đã đi nghỉ rồi.
Hôm nay Vu Hàn Châu không xoa bóp lưng cho hắn, mà lại muốn xoa bóp toàn thân cho hắn một lượt: “Ta biết chàng rất mệt mỏi, đừng chịu đựng nữa, thả lỏng một chút đi, nếu không thì ngày mai thân thể chàng sẽ rất đau nhức.”
Hạ Văn Chương thà chịu đau cũng không muốn được nàng xoa bóp cho. Nhưng mà lời nói của tức phụ hắn lại không thể không nghe theo nên đành phải nằm sấp ở trên giường, tiếp tục bị bao bọc trong sự ngọt ngào và thống khổ.
Sáng sớm hôm sau, Thường đại phu được Hầu phu nhân gọi đến, vừa nghe thấy mục đích bà gọi ông ấy đến, ông ấy lập tức xua xua tay, nói: “Không sao đâu, cứ đi đi.”
Không phải chỉ là ra ngoài thăm hỏi năm mới thôi sao? Cũng không cần phải đi bộ, đi tới lui cũng ngồi xe ngựa. Có sao đâu chứ?
Ông ấy chỉ không ngờ tới rằng chúc tết mà Hầu phu nhân nói không phải là đi tới một nhà mà là đi tới rất nhiều nhà.
Vốn dĩ chỉ định đến nhà những đồng liêu và bằng hữu thân thiết chúc tết thôi, nhưng mà thấy con trai có thể chịu đựng nổi, nên Hầu gia cũng sơ ý dẫn hắn đi chúc tết khắp nơi. Ai bảo con trai cả nói năng rất tốt, tiến lùi đều rất có chừng mực, cho ông quá nhiều thể diện chứ?
Đại nhi tử nho nhã, Tiểu nhi tử cởi mở, xưa giờ Hầu gia chưa từng được kiêu ngạo như năm nay, vẻ mặt rất rạng rỡ.
Một ngày, hai ngày… Ngày mồng tám cũng đã trôi qua, Hầu gia vẫn thấy còn chưa được nở mày nở mặt đủ.
Nhưng mà Hạ Văn Chương không chịu nổi nữa.
Hắn được Vu Hàn Châu xoa bóp toàn thân hàng ngày, mặc dù cũng thuyên giảm rất nhiều nhưng dù sao thể trạng của hắn cũng không giống như người bình thường. Nhiều ngày mệt nhọc liên tục, khiến hắn không chịu nổi thế là đổ bệnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT