Hầu phu nhân hỏi kĩ những chuyện thường ngày của Đại nhi tử và Đại nhi tức một lượt, hài lòng gật đầu, rồi lại nhìn về phía Vu Hàn Châu, mặt đầy yêu thương nói: “Chương Nhi thân thể không tốt, làm phiền con rồi đúng không? Lát nữa gọi nha hoàn chăm sóc nó, con đi ngủ một lát đi, đừng để bản thân bị mệt mỏi.”
Vu Hàn Châu nghe vậy lập tức nói: “Dạ, đa tạ mẫu thân thương yêu.”
Trong lòng Hạ Văn Chương cả kinh, sao hắn lại quên mất chuyện này? Ngày hôm qua nàng đã không ngủ ngon, hắn còn lôi nàng đi đánh cờ.
“Vẫn là mẫu thân chu đáo.” Mặt hắn lộ vẻ hổ thẹn, “Nếu không con đã không chú ý đến chuyện này, lại muốn lôi nàng đánh cờ.”
Hầu phu nhân cười mỉm, nhìn Đại nhi tử, rồi lại nhìn Đại nhi tức, trong lòng rất an ủi.
Con dâu không ỷ được cưng chiều mà sinh kiêu, an phận hiền hòa, Hầu phu nhân hài lòng cực kỳ với chuyện này. Không uổng công ban đầu bà hạ sính lễ nặng như vậy, lại gần như vứt bỏ thể diện để cầu cưới cùng An phu nhân.
“Được rồi, các con nghỉ ngơi đi.” Hầu phu nhân lại ngồi thêm một lát rồi đứng dậy rời đi.
Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương tiễn bà đến cửa viện.
Hai người cùng tiến cùng ra, bước chân đồng nhất, rơi vào trong mắt Hầu phu nhân, càng thêm hài lòng.
Bà nói: “Mấy ngày nữa, là thọ thần của Trưởng công chúa, đến lúc đó Nhan Nhi cùng ta đi chúc thọ cho Trưởng công chúa điện hạ.”
“Dạ, mẫu thân.” Vu Hàn Châu đáp.
Sau khi tiễn Hầu phu nhân đi, Hạ Văn Chương lập tức nói: “Hai ngày này ta bị bệnh, vất vả cho nàng rồi, bây giờ không có chuyện gì, ta cũng cảm thấy rất khỏe, nàng đi ngủ một lát đi.”
Hắn không biết tối hôm qua nàng ngủ thế nào, nhưng đêm hôm trước chắc chắn nàng ngủ không ngon, ngủ bị thiếu giấc nhất định phải ngủ bù lại mới được.
Trước đó hắn không nghĩ tới thì thôi, bây giờ Hầu phu nhân đã nhắc nhở hắn, thì nhất định phải bù lại cho nàng.
“Vậy ta đi ngủ thật nhé?” Vu Hàn Châu quan sát hắn, thấy hắn tuy rằng đau ốm, nhưng tinh thần trái lại vẫn ổn, bèn nói.
Lúc có thể ngủ nướng thì nàng sẽ không khách khí.
Hạ Văn Chương nghe nàng đồng ý đi ngủ, thấy rất vui, gật đầu nói: “Đi đi.”
Vu Hàn Châu cười, đi vào trong phòng.
Hạ Văn Chương nhìn bóng lưng của nàng, trong mắt chứa ý cười, nhìn theo nàng đi vào phòng, mới thu hồi tầm mắt.
Trong phòng có người ngủ bù, đám nha hoàn Trường Thanh viện đều rất yên lặng, làm gì cũng nhẹ tay nhẹ chân. Hạ Văn Chương thì đang chìm trong sự yên lặng suy nghĩ về mọi chuyện.
Hắn bây giờ cảm thấy rất thoải mái. Có lẽ là tối hôm qua ngủ ngon, hắn cảm thấy đầu óc thư thái, năm giác quan cũng nhạy bén hơn rất nhiều.
Nghĩ đến người mình thích đang ngủ ở trong căn phòng đằng sau lưng, trong lòng hắn thấy vui sướng, giống như chảy dòng suối trong đang chảy, có tiếng nước róc rách.
“Ta đến thư phòng.” Không bao lâu sau, hắn đứng dậy bước đến thư phòng.
Thúy Châu ngẩn ra, đi theo, khuyên nhủ: “Đại gia, bây giờ người bị bệnh, không nên hao tâm tốn sức.”
“Không sao.” Hạ Văn Chương lắc đầu: “Ta không đọc sách, vào tí rồi ra.”
Thúy Châu nghe hắn nói vậy, cũng biết không khuyên được hắn. Trên thực tế, Đại gia là một người vô cùng bướng bỉnh, những người làm nha hoàn như bọn họ, rất ít khi có thể thay đổi được chủ kiến của hắn.
Cho dù là Hầu phu nhân cũng rất khó thay đổi được chủ kiến của hắn, ví dụ như hắn muốn mỗi ngày thỉnh an, Hầu phu nhân cũng không trái được ý hắn. Chỉ cần lúc không bị bệnh thì mỗi ngày hắn sẽ đi thỉnh an.
Thúy Châu chỉ biết có một người mới có thể khuyên được hắn, đó chính là Đại nãi nãi mới gả vào, nhưng lúc này Đại nãi nãi đang ngủ, ai còn có thể khuyên được hắn?
Chỉ đành phải kêu một nha hoàn, tiến vào hầu hạ.
Mà sau khi Hạ Văn Chương vào thư phòng, bèn trải giấy ra, mài mực. Rồi sau đó nhấc bút chấm mực, phác họa lên tờ giấy.
Lúc hạ bút, trên mặt hắn mang theo nụ cười nhẹ, vẻ dịu dàng không nói ra được bằng lời.
Nàng là người tốt như vậy, mà hắn cũng không phải là tên tàn phế hoàn toàn, hắn cũng phải cố hết sức để đối tốt với nàng hơn.
Làm chút chuyện hữu dụng, chuyện tốt cho nàng.
Một tờ rồi lại một tờ giấy vẽ được đặt sang một bên, rất nhanh ráp được mười mấy tờ, Hạ Văn Chương mới dừng bút, nhìn mười mấy tờ giấy vẽ kia, hắn khẽ nhíu mày, vứt đi mấy tờ không hài lòng, sau đó chồng bảy tám tờ hài lòng lại với nhau.
“Gọi Thúy Châu đi vào.”
Chỉ chốc lát sau, Thúy Châu tiến vào: “Đại gia gọi nô tỳ?”
“Cầm những thứ này đi.” Hạ Văn Chương đưa một xấp giấy vẽ cho nàng ta, “Làm thành hầu bao, đeo cho nãi nãi các ngươi, hiểu chưa?”
Thúy Châu vừa nghe, bèn há miệng cười, nhận lấy giấy vẽ, cúi đầu nhìn, tán dương: “Hoa văn Đại gia vẽ thật đẹp quá, nhất định nãi nãi sẽ thích.”
Ánh mắt Hạ Văn Chương lay động, sau đó lại ổn định lại, nghiêm túc nhìn nàng ta nói: “Không được để nàng biết là hoa văn do ta vẽ.”
Thúy Châu kinh ngạc nói: “Tại sao? Nếu như nãi nãi biết Đại gia nghĩ cho người như vậy, nhất định sẽ rất vui.”
Hạ Văn Chương nhìn nàng ta cầm giấy vẽ lui ra, trong lòng có một sự thẫn thờ nhàn nhạt. Nếu như thân thể hắn khỏe mạnh, có tương lai kỳ vọng, nhất định hắn sẽ không nỡ không để cho nàng biết.
Nhưng không được. thân thể hắn như thế, tốt nhất vẫn không để cho nàng biết. Không thể để cho nàng biết rằng thật ra hắn thích nàng.
Một ngày trôi qua rất nhanh.
Đến buổi tối, Hạ Văn Chương vẫn muốn nói: “Nàng đến gian thứ ngủ đi.”
Một khi hắn bị bệnh thì phải giày vò mấy ngày. Hắn sợ buổi tối hắn lại giày vò, không muốn liên lụy nàng.
Nhưng nhìn khuôn mặt nàng bình thản yên ổn, những lời đã dâng đến bên miệng lại không thể nói ra được.
Nàng ba lần bốn lượt nói với hắn, bọn họ là bằng hữu, mà giữa bằng hữu với nhau không nói những lời liên lụy. Nếu hắn lại đuổi nàng đi thì thành cái gì?
Hắn không thể vừa nói với nàng, chúng ta là bằng hữu, vừa lại không coi nàng là bằng hữu được, có chuyện gì là đuổi nàng đi.
Như thế là khốn nạn.
“Ngủ ngon.” Hạ Văn Chương cuối cùng không đuổi nàng đi, hắn lên giường nằm xuống rồi nhẹ giọng nói.
Vu Hàn Châu lại không nằm xuống, nàng ngồi xếp bằng, cười híp mắt nói với hắn: “Ta muốn sờ tóc của ngươi.”
Mặt Hạ Văn Chương nóng lên, lập tức hơi mất tự nhiên: “Ta khỏe hơn nhiều rồi, không cần làm như vậy… nữa, ta có thể ngủ ngon.”
“Như vậy là như nào?” Vu Hàn Châu cười khanh khách hỏi hắn.
Hạ Văn Chương ngượng vô cùng, ngón tay nằm dưới chăn cuộn tròn, thấy nàng vẫn không chịu buông tha, chỉ đành phải đáp: “Xoa bóp.”
Vu Hàn Châu mới cười một tiếng, nói: “Ngươi ngủ chuyện ngươi, ta sờ chuyện ta.”
Nếu như xoa bóp có thể khiến cho hắn ngủ ngon, vậy rất đáng giá.
Tối hôm qua hắn ngủ rất ngon, không biết là vì xoa bóp, hay là chỉ là may mắn, Vu Hàn Châu định thử lại lần nữa.
Nhưng Hạ Văn Chương cực kỳ ngượng ngùng.
Hắn biết nàng là vì muốn để cho hắn được ngủ ngon, mới muốn sờ tóc hắn. Nhưng nàng nói như vậy, sẽ khiến cho hắn hiểu lầm tóc mình sờ rất thích, mới làm nàng thích sờ tóc hắn.
“Như vậy không tốt.” Hắn kiên trì nói, ngước mắt nhìn nàng: “Chúng ta mặc dù là bằng hữu, những rốt cuộc nam nữ vẫn có khác biệt.”
Mặc dù nàng không ý thức được chuyện này, nhưng hắn phải nhắc nhở nàng, bọn họ nam nữ khác biệt.
Mà hắn không muốn làm tỷ muội của nàng.
Không muốn chút nào.
Hắn đường đường là nam nhi bảy thước, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, sao hắn có thể làm tỷ muội của nàng chứ?
“Ngươi bị bệnh.” Vu Hàn Châu nghe đến đây, không cười nữa, đầu ngón tay trắng như tuyết sờ lỗ tai, rủ mắt nhìn hắn, “Ngươi còn nhớ không?”
Hạ Văn Chương dĩ nhiên nhớ.
Hắn gật đầu nói: “Nhớ.”
Vu Hàn Châu bèn nói thêm: “Nếu như Thường đại phu chẩn đoán không sai, vậy thì những ngày ngươi còn sống trên đời không được bao lâu.”
Chính xác mà nói là không đến một năm.
Hạ Văn Chương chợt nhớ tới, trái tim tức khắc quặn lại.
Đúng vậy, hắn luôn biết mình là một người không có tương lai. Nhưng, cho tới bây giờ không có ai thẳng thừng nói ra trước mặt hắn như vậy.
Trong phủ từ trên xuống dưới, đều nói với hắn, Đại gia sẽ khỏe lên. Sau đó coi hắn như đồ vật dễ vỡ, bảo vệ thật cẩn thận.
Hắn cứ thế bị nàng thẳng thừng chọt thủng hiện thực giả dối mong manh nhưng xinh đẹp này, khiến lòng Hạ Văn Chương không khỏi đau nhói.
“Nếu như là ta, nếu thời gian của ta không còn nhiều nữa, vậy ta không sẽ để ý nhiều chuyện như thế.” Vu Hàn Châu rủ mí mắt, ánh mắt rơi vào cái cổ gầy đến mức sắp gãy của hắn: “Ví dụ như quy củ, ví dụ như nam nữ khác biệt. Ta chỉ muốn trải qua những ngày cuối cùng thật tốt, thật vui vẻ.”
Hắn rõ ràng rất thích. Nàng nhìn ra được, hắn không hề kháng cự lại chuyện được nào vuốt ve mái tóc, thậm chí còn có phần đắm chìm. Vậy hắn tại sao không đồng ý? Những ngày còn lại của hắn không nhiều, tại sao không vâng theo nguyện vọng chân chính trong lòng, mà để ý đến những chuyện như nam nữ khác biệt?
Nam nhân hay nữ nhân, vào lúc như thế này, quan trọng như vậy sao?
Lúc nàng nói lời này, vô cùng nghiêm túc. Một đôi mắt đẹp mà tĩnh mịch, khiến Hạ Văn Chương không biết phải làm sao, vậy mà lại nghĩ tới nước tuyết chảy xuống từ trên núi tuyết trong những ngày xuân, hòa tan băng vụn, ý lạnh đập vào mặt.
Hắn nhìn đôi mắt đó, trong lúc nhất thời mất đi ngôn ngữ.
Dường như trở về hôm đại hôn, hắn có chút phiền não, lại có chút lo âu, còn có chút mong đợi vén khăn cô dâu lên, nhìn thấy một đôi mắt trong suốt như vậy. Không mang theo bất kỳ nhiệt độ gì, giống như kim thạch mỹ ngọc được điêu khắc mà thành.
Cảm giác đau nhói bị đâm thủng thực tại, sớm đã không còn nữa. Hôm nay hắn là nam tử thành niên, hắn có thể thản nhiên đối mặt với tình cảnh chân thật của mình.
Hắn chỉ thầm nghĩ trong lòng, nàng không thích hắn.
Vào giờ khắc này hắn hiểu rõ, nàng không thích hắn. Cho nên, nàng mới có thể nói, sự khác biệt giữa nam nữ không quan trọng. Bởi vì hắn trong mắt nàng, chỉ là một người bệnh không còn bao nhiêu thời gian nữa, không có giới tính.
Nhưng hắn không phải! Sự chua xót dâng lên trong lòng, hắn không phải mà, hắn nhìn nàng có khác biệt. Hắn rủ mắt, cố gắng khắc chế cảm xúc chua xót.
“Ngươi nói gì đi, nam nữ khác biệt quan trọng như vậy sao?” Vu Hàn Châu thấy hắn không nói lời nào, bèn cách tấm chăn chọt cánh tay hắn, “Nam nhân sắp chết với nữ nhân sắp chết có gì khác nhau?”
Có khác! Đương nhiên là có khác!
Cánh tay bị nàng chọt, dâng lên một cảm giác tê dại, rõ ràng nói cho Hạ Văn Chương biết sự khác biệt ở trong chuyện này.
Hắn là nam nhân, mà nàng là nữ nhân.
Hắn thích nàng, đây chính là ý nghĩa của sự khác biệt giữa nam và nữ.
Hắn là người có lòng tham như vậy đấy, ở những ngày không còn nhiều nữa mà còn nổi lên lòng tham như vậy.
Hắn rủ mắt, không nói tiếng nào.
Vu Hàn Châu thấy hắn lại không nói gì, vẻ mặt bướng bỉnh, trực tiếp không nói với hắn nữa mà động tay.
Nàng phát hiện, người bạn này cực kỳ miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo. Nói gì với hắn cũng vô ích. Hắn trong lòng nghĩ một kiểu ngoài miệng lại nói một kiểu khác.
Nếu thế, nàng trực tiếp ra tay là được!
“Nàng, nàng làm gì!” Bỗng nhiên ánh sáng trước mắt tối sầm lại, chỉ thấy nàng lại khom người xuống ôm hắn, Hạ Văn Chương hốt hoảng tránh sang bên cạnh, “Nàng đừng động vào ta!”
Vu Hàn Châu ôm thẳng hắn lên đùi.
Sự chống cự giãy giụa muốn cự còn nghênh còn hắn, quả thật không hề có lực sát thương.
“Nàng buông ra ta — “
Khi mười ngón tay thon dài chui vào trong tóc, giọng nói của Hạ Văn Chương lập tức bị nuốt mất. Thân thể cứng ngắc đang giãy giụa, cũng dần dần trở nên mềm nhũn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT