Sau khi nhìn thấy tờ giấy đỏ và tên được viết lên đó thì đám học giả trở nên náo động.

Mấy ngày nay bọn họ vốn bị chuyện này ảnh hưởng nên đọc sách không được tĩnh tâm cho lắm, cho đến khi nhìn thấy tờ danh sách ủng hộ thì lại không có lòng dạ nào đọc sách nữa mà bắt đầu bàn luận.

“Phúc Vận Lai Tửu Lầu kia chẳng phải trước đó công tử đã nhắc tới trong sách sao?”

“Còn có Lão Lý Công Nghệ Phường, không phải là cửa tiệm chế tạo cơ giáp và chiến hạm sao?”

“Còn có Trà Phường…”

Hôm nay không có ai nói ‘Trường Thanh công tử’ hoặc ‘Thường Thanh công tử’ nữa, nếu nói vậy sẽ khiến bọn họ nhớ đến chuyện mất mặt lúc trước, vậy nên dứt khoát gọi chung là ‘công tử’.

“Sao công tử lại dán cái này vậy?”

“Chẳng lẽ bởi vì có người mắng hắn sao?”

“Hắn không cần phải như vậy! Những người kia lòng dạ hẹp hòi, thích nói lời mỉa mai, coi mói tật xấu của người khác, công tử để ý bọn họ làm gì?”

Mọi người càng nói càng khơi dậy sự phẫn nộ.

Hóa ra có người nói Hạ Văn Chương thân là Hầu phủ công tử mà lại lãm tài một cách trắng trợn, kiếm rất nhiều bạc tại cửa hàng điểm tâm, tửu lầu và cửa hàng mộc, lại nhận vô số tiền thường, kiếm được rất nhiều tiền, rồi lại quanh năm suốt tháng có tiền thu, chỉ tạo dựng được một cái thư cục thì tính là gì? Là đồ chuyên luồn cúi, mua danh cầu lợi chân chính!

Các học sinh nhận được ân huệ đều không nghĩ như vậy. Bọn họ cảm thấy công tử là người không màng danh lợi chân chính, bởi vì hắn đã lập ra thư cục đã gần một năm nhưng chưa bao giờ tiết lộ thân phận, ngay cả một chữ cũng không. Lần này thân phận bị vạch trần như vậy vẫn là do những người dốc lòng theo dõi.

Hắn thanh bạch như vậy mà những người đó còn muốn nói hắn là mua danh cầu lơi, thật sự là vô lương tâm!

Hơn nữa, công tử viết thoại bản, tiến cử rất nhiều thương gia như vậy mà chẳng lẽ không tạo phúc cho rất nhiều người tham ăn, thích chưng diện và ham chơi sao? Hắn tiến cử rồi thu một chút tiền trà nước, đây chẳng lẽ không phải là lý lẽ chính đáng sao?

Hắn không làm thư cục cũng chẳng sao, dựa vào cái gì mà bị những người này lên án?

Tất cả mọi người đều rất tức giận, nhưng mà Trần chưởng quỹ lại mang ra một quyển sổ sách và nói: “Đây là số lượng của tất cả những đóng góp trên bảng danh sách.”

Chuyển sổ sách cho mọi người xem.

Mọi người vừa mở ra đọc thì đều ngạc nhiên, bởi vì trong sổ sách được viết cực kỳ cặn kẽ, ai thưởng bao nhiêu bạc, số lượng cụ thể cũng viết rõ, từ cao xuống thấp, theo thứ tự sắp xếp.

Sổ sách rất dày, mức khen thưởng cuối cùng là hai lượng bạc. Trang cuối cùng do đích thân Hạ Văn Chương viết, trong đó giải thích phần thưởng hai lượng bạc trở xuống sẽ không phơi bày ra, hắn và thê tử sắp xếp rất nhiều thư tín, sổ sách cũng rất hao tâm tốn sức, coi như thưởng cho phu thê bọn họ.

Mọi người đọc đến đây thì không còn ai cảm thấy hắn tham tiền nữa mà lại cảm thấy hắn rất thú vị. Đường đường là Hầu phủ công tử, chẳng lẽ thiếu chút bạc vụn này sao? Nhưng nếu liệt kê nữa thì nói không chừng còn viết ra một quyển sổ sách nữa, ngược lại không phải cần thiết cho lắm.

Mọi người khép quyển sổ lại, sau đó lại lật tới trang bìa trong, trên đó là lời biết ơn của Hạ Văn Chương. Cảm ơn rất nhiều người khen thưởng, cảm ơn những thương gia nhân ái, hắn và rất nhiều học sinh cảm ơn bọn họ.

“Công tử thật sự không cầu hư danh.” Mọi người cảm khái nói.

Rõ ràng là hắn dựng nên thư cục nhưng lại phân chia công lao cho những người này, lòng dạ bao la khiến người kính ngưỡng.

Sau khi chuyện này truyền ra, cũng có người giễu cợt: “Phi! Cái gì mà không cầu hư danh! Hắn có danh tiếng gì? Bạc dựng nên thư cực, hắn đưa ra một văn tiền sao? Đó đều là tiền của những người trên danh sách!”

Có không ít người đồng ý: “Đúng vậy! Hắn chẳng hề bỏ văn tiền nào mà còn được nhiều người tán dương như vậy!”

“Nói gì mà không màng danh lợi, ta khinh! Đồ đạo đức giả thực sự chính là tên này!”

Nhưng khi bị phản bác thì nói rằng: “Nếu không phải bọn ta mắng hắn thì hắn sẽ công bố danh sách sao? Các ngươi phải cảm ơn bọn ta mới phải, nếu không bạc đều bị hắn chiếm hết!”

Những người lên tiếng vì Hạ Văn Chương đều bị chọc tức đến mức mặt đỏ hết cả lên, chỉ vào những người này, giận đến mức đầu óc mơ hồ nên chỉ biết nói một câu: “Các ngươi nói bậy! Các ngươi vu tội!”

Bọn họ như vậy càng giúp sáng vẻ bệ vệ của đối phương tăng lên.

Chuyện này càng ngày càng nghiêm trọn, nhưng dù cho Hạ Văn Chương bị mắng đến mức thối không thể ngửi được như vậy thì hắn cũng không hé một chữ. Mấy người Tiểu Trần quản sự và Trần quản sự và tt cả đầy tớ trong Trung Dũng Hầu phủ cũng không nói một chữ.

Thời gian lâu dài, có người nói: “Trường Thanh công tử nào có thời gian rảnh rỗi mà nghe các ngươi mắng hắn?”

“Các ngươi mắng hắn lâu như vậy, hắn thèm để ý các ngươi một câu sao?”

Cho dù thế nào đi chăng nữa thì Hạ Văn Chương đã đưa ra rất nhiều bạc để dựng nên Thường Thanh thư cục, đồng thời còn lấy bạc khen thưởng có được và bạc mà thương gia biết tặng ra, còn làm một mục rõ ràng và chi tiết, cũng chẳng tham lam giấu diếm cái gì, là làm chuyện tốt chân chính.

Những người chửi mát kia thì đã làm được cái gì rồi? Bọn họ chẳng hề làm gì, chỉ biết mắng mà thôi!

Một ngày này, có một tên chửi mát bị một thanh niên khí bạo nghe được, bị đè xu.ống đánh cho một trận!

“Miệng dơ phun phân! Có bản lĩnh thì ngươi cũng xây dựng một cái Thường Thanh thư cục đi! Nếu ngươi xây được thì tùy ngươi mắng Trường Thanh công tử mấy ngày cũng được, lão tử sẽ không để ý ngươi!”

Sau đó lại xảy ra mấy trận đánh nhau, dần dà tiếng mắng cũng nhỏ đo, mỗi khi mọi người nhắc tới Trường Thanh công tử hay Thường Thanh thư cục cũng chỉ có tán dương mà thôi.

“Không phải hắn cần phải làm chuyện này, nhưng nếu hắn làm thì đây chính là việc thiện.”

“Làm việc thiện nên được tán dương, mỗi người phải phân rõ thị phi.”

“Người không phân được thị phi không xứng làm người.”

Những người nói Hạ Văn Chương “Chẳng hề bỏ chút văn tiền nào” bị mọi người phỉ nhổ. Rõ ràng đều là bạc của hắn, đã rơi vào trong túi hắn thì đều là bạc của hắn. Sau đó lại lấy ra từ tay hắn thì phải tính trên đầu hắn.

Chưa nói đến cái khác, đổi thành người khác đưa ra nhiều tiền như vậy, ai chịu đưa ra? Rồi chịu đưa ra bao nhiêu? Hạ Văn Chương đã đưa ra hết!

Cũng đừng nói hai lượng bạc trở xuống bị hắn lấp liế.m, tất cả chỗ đó cộng lại thì được mấy đồng?

Bởi vì Hạ Văn Chương và Trung Dũng Hầu phủ đều không nói gì, lúc được khen ngợi không lên tiếng, lúc bị mắng đến mức cẩu huyết lâm đầu vẫn không lên tiếng, thời gian lâu dài, mọi người tự giác mà bảo vệ hắn.

Vị Hầu phủ công tử này là người thanh bạch không màng thanh danh, nhưng hắn làm chuyện tốt thì không nên bị mắng, bọn họ muốn chủ trương chính nghĩa!

Trong lúc nhất thời, nếu có người còn nói xấu Hạ Văn Chương nữa thì sẽ bị người người hô đánh.

An Nhị ca càng xuất lực nhiều hơn nữa. Thực ra người đầu tiên đánh người chính là hắn ta. Hạ Văn Chương vốn là muội phu của hắn ta, mặc dù hắn ta đang tức giận nhưng sẽ không cho phép người khác bêu xấu hắn. Là người trong nhà, phía sau cánh cửa đóng kín có đánh vỡ đầu cũng không có gì nhưng sao có thể để người ngoài khi dễ?

Huống chi là hắn ta đã hiểu nhầm muội phu, muội phu từ trước giờ chưa từng nghĩ tới chút tiền kiếm được kia. Vốn là kế lâu dài mà còn phải mang lại những việc tốt cho những bằng hữu thân thích của bọn họ.

An Nhị ca hiện giờ chỉ hối hận, trước đây khen thưởng hơi ít rồi, hơn nữa đặt tên cũng không đủ rõ ràng, người khác không đoán ra được Cuồng Đao Khách là hắn ta!

Hắn ta do dự rằng có cần phải tới Hầu phủ hỏi liệu còn có thể đổi tên không?

Mà lúc này Hầu phu nhân cuối cùng cũng ra ngoài.

Ai mời bà dự tiệc thì bà đi hết. Đi tới bữa tiệc thì vẻ mặt dửng dưng ngồi uống trà.

Người khác tới nói chuyện với bà thì bà chỉ lãnh đạm nhướng mày: “Ta há sẽ lừa dối các ngươi sao? Mọi người ngẩn đầu không thấy cúi đầu thấy, ta là hạng người nào?”

“Chính ta đã thưởng mấy ngàn lượng bạc, vậy nên được liệt vào hàng tiên phong. Lúc đầu ta kêu các ngươi khen thưởng thì các ngươi không nghe ta thì ta có thể thế nào?”

Mọi người nghe vậy thì hối hận không thôi.

Ai lại không muốn có được thanh danh tốt là thương người độ lượng chứ? Đây là chuyện làm làm vẻ vang cho trong nhà! Cơ hội quý báu cứ như vậy mà biến mất

Hiện giờ chẳng còn người nào trách Hầu phu nhân lúc trước lừa bạc bọn họ nữa, muốn trách cũng chỉ trách Hầu phu nhân lúc đầu nói không rõ, khiến các bà khen thưởng ít đi!

Phải biết rằng, trượng phu của bọn họ cũng khen không dứt miệng chuyện này, bách tính trên phố cũng nói chuyện say sưa, bọn họ thật sự khen thưởng quá ít rồi!

Còn có người hỏi: “Không biết Trưởng công chúa điện hạ xếp hạng nào nhỉ?”

Hầu phu nhân ngẩng đầu lên nhìn phu nhân đặt câu hỏi một cái, cũng không do dự lâu lắm mà nói thẳng: “Là người xếp vị trí thứ nhất.”

“A!” Mọi người nhao nhao kinh hô lên, che miệng lại, “Điện hạ cũng hào sảng quá rồi!”

Bởi vì danh sách khen thưởng được công bố ra ngoài nên không ít phi nhân sai đầy tớ trong nhà đi xem thì biết được vị trí thứ nhất là Đoạn Trường Nhân, khen thưởng sáu ngàn sáu trăm sáu mươi sáu, gần bảy ngàn lượng bạc rồi!

Cũng có người hỏi Hầu phu nhân: “Nếu sau này còn có người khen thưởng nữa thì sẽ xuất hiện trên bảng sao?”

“Đúng vậy, danh sách đỏ kia liệu có ra cái mới không?”

“Sau này cũng không thể không cho phép khen thưởng nữa nhỉ?”

Hầu phu nhân thầm đắc ý, những người này lúc trước muốn đến nhà mắng bà, còn bây giờ còn không phải là xin được tặng tiền cho bà sao?

“Chờ ta quay về hỏi Chương Nhi.” Bà hời hợt nói, tựa như chẳng hề để bạc vào mắt vậy.

Tất cả mọi người đều biết bà thích làm ra vẻ nhưng lúc này lại không dám chọc bà mà còn phải dụ dỗ bà: “Đúng rồi, ngươi về hỏi Đại công tử đi.”

“Lão gia nhà ta thương nghèo tiếc yếu nhất, thường xuyên trợ giúp người khác, có được cơ hội này thì càng tốt!”

“Nhà ai mà không phải vậy? Lão gia ta ngày thường cũng…”

Mọi người tán gẫu một trận, một bên thì khoe khoang, một bên thì sỉ nhục lẫn nhau. Nhưng không có ai sỉ nhục Hầu phu nhân cả, cũng cực kỳ nhã nhặn với bà.

Hầu phu nhân dương dương đắc ý về nhà, hỏi Đại nhi tử: “Danh sách đỏ cứ như vậy sao? Bao lâu thay đổi một lần?”

“Mỗi tháng một lần.” Hạ Văn Chương đáp.

Hầu phu nhân cảm thấy cũng được nên gật đầu một cái: “Được.”

Bà nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Đại nhi tử, chẳng có chút tâm tình trò chuyện nào hết mà lại nhìn khuôn mặt trắng nõn, khôn ngoan làm người hài lòng của Đại nhi tức, ha.m muốn dốc bầu tâm sự lại tăng lên, bà kéo nàng kể chuyện ở bữa tiệc hôm nay.

Vu Hàn Châu mở to hai mắt, tràn đầy sùng kính mà nhìn bà: “Mẫu thân thật là lợi hại!”

“Mẫu thân thật là uy phong!”

Rồi nàng lại vỗ tay, nhướng mày, khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Bọn họ học mãi cũng không biết nghe lời, không biết là thuận theo mẫu thân thì có cuộc sống tốt, ngược với mẫu thân thì ngã nhào sao!”

Hầu phu nhân cực kỳ thích những lời này, “Ôi chao” một tiếng rồi hô “Tâm can ruột thịt” mà kéo nàng vào lòng.

Lúc Hạ Văn Chương lại ra sách mới, trên trang bìa trong không có danh sách khen thưởng nữa. Chỉ nhắc một câu, vào ngày đầu tiên của mỗi tháng sẽ thay đổi danh sách khen thưởng, bắt đầu viết sổ sách lại.

Mọi người thấy những lời này thì tự động đọc hiểu thành: “Còn có ai muốn được lên danh sách thì nhanh chóng gửi thặng trước cuối tháng, nếu không thì chỉ có thể chờ đến tháng sau.”

Một bức thư khen thưởng hậu hĩnh được gửi tới tay Trần quản sự, rồi lại do Trần quản sự đưa cho Hạ Văn Chương.

Trong nháy mắt, tháng giêng qua đi.

Ngày mồng một tháng hai chính là ngày thay đổi danh sách đỏ. Vừa sáng sớm đã rất nhiều người chạy tới, bao vây cổng đến mức kiến chui không lọt.

Đợi đến khi mở cửa thì chen chúc tới tấp mà đi vào trong: “Nhanh nhường một chút!”

“Chớ đẩy ta!”

“Giày ta đâu? Đạp giày của ta đi đâu rồi?”

Trần quản sự duy trì trật tự mà cũng không duy trì được nổi, mũ của mình cũng bị chen rớt, cực kỳ bất lực.

Cuối cùng thì mọi người cũng đông nghịt đến mức độ nhất định, dần dần trở nên ổn định rồi bắt đầu nhìn danh sách khen thưởng.

Danh sách khen thưởng quả nhiên đã đổi mới, ban đầu là giấy đỏ chữ đen còn hôm nay mặc dù là giấy đỏ chữ đen nhưng tên ba vị trí đầu được dính kim phấn, nhìn kim quang lấp lánh, cực kỳ có thể diện!

Mọi người đều hâm mộ không ngừng, muốn nhìn rõ xem ai có thể diện như vậy. Nhìn chằm chằm một chút rồi nhao nhao quỳ xuống.

Thấy trên đó viết:

Hạng nhất: Rồng.

Hạng nhì, Con trai có tiền đồ nhất của vị lão gia bên trên.

Hạng ba, Đoạn Trường Nhân.

“Như này là sao?” Có người chìa ngón tay ra lặng lẽ chỉ lên cái tên đứng thứ nhất, “Chẳng lẽ là Thánh thượng?”

Trong đám người có âm thanh trả lời: “Trừ Thánh thượng ra thì đâu ai có gan mà đặt tên này chứ?”

Bầu không khí trở nên yên lặng ngay lập tức, cuối cùng cũng có người lặng lẽ đi về phía trước: “Mấy ngày trước ta có khen thưởng, để ta nhìn một chút xem ghi chép có đúng không?”

Ngay sau đó thì có người đi theo về phía trước: “Ta cũng đã khen thưởng, ta xem một chút.”

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng sau khi cầm được sổ sách thì lại dè dặt cầm lấy, sau khi mở bìa ngoài ra thì không hề lật trang tiếp nữa mà chỉ nhìn trang đầu tiên.

Hạng nhất, Rồng, số tiền khen thưởng, một vạn hai ngàn tám trăm tám mươi tám.

Những người đứng hàng trước nhìn thấy vậy thì “Khụ” một tiếng, sau đó nói: “Quả nhiên là Thánh thượng!”

“Thánh thượng xuất thủ hào phóng!”

“Thánh Thượng rất quan tâm chúng ta! Ta cảm động đến rơi nước mắt! Nhất định phải chuyên tâm đọc sách, cống hiến cho Thánh thượng!”

Cảm khái một trận thì lại nhìn xuống phía dưới.

Hạng nhì, Con trai có tiền đồ nhất của vị lão gia bên trên, số tiền khen thưởng, tám ngàn tám trăm tám mươi tám.

Mọi người bàn luận: “Vị này là ai? Thái tử điện hạ?”

“Chắc là đúng nhỉ?”

Nếu là Hoàng tử khác thì cũng không dám đặt tên như vậy!

Nhìn tiếp vị trí thứ ba, Đoạn Trường Nhân, số tiền khen thưởng, sáu ngàn sáu trăm sáu mươi sáu.

“Vị này chẳng lẽ là Hoàng hậu nương nương?

“Nhưng vì sao nương nương nương lại đặt cái tên này?”

Bầu không khí trở nên yên lặng ngay lập tức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play