Trông như ba mẹ tôi rất thích cái tên Giang Lập Thành đó.

Tốt nhất tôi không nên cho họ biết hắn ta chính là thầy giáo mới của trường tôi, hơn nữa lại dạy môn học mà tôi dốt nhất.

Nếu không, cuộc sống sau này của tôi phải phụ thuộc vào hắn rất rất nhiều.

Tôi tuyệt đối không thích điều đó!
- Nhóc Chi, vậy ngày mai em đi học về dọn phòng trống để đồ đạc giùm chị nhé.
Đã biết tôi đi học mà còn thích kêu làm giùm này nọ.

Chị ấy đâu phải không biết tôi là kiểu người lười nhác đâu, đã không quen cần gì làm giùm với chả giúp.

Đằng khác hơn nữa, hắn ta lại là bạn trai của chị mà, dẫn người yêu về nhà thì tự lo đi chớ.
- Em không làm đâu, đó là bạn trai chị dẫn về thì tự lo đi.
Chân chưa rời khỏi được ghế thì lại bị mẹ tôi lên giọng mắng cho một trận vì cái tội ngang ngược và đến già cái đầu vẫn chưa chịu bỏ.
- Sở Chi, ăn nói với chị hai như vậy đó hả? Dù sao thì bạn trai của Sở Ngân cũng sẽ là anh rể của con sau này, giúp một lần thì mất mát gì không?
- Vậy tại sao chị ấy không làm? Con đi học rồi về nhà còn phải làm bài tập nữa.

Ơ...Nói ra rồi mới biết là nói dối kinh khủng, có bao giờ tôi tự làm bài tập về nhà đâu.

Toàn ra trường rồi chép của Trúc Huỳnh thôi.

Chỉ trừ ra những môn nào tôi cảm thấy hứng thú thì mới chịu làm trước ở nhà, còn không thì y như rằng là chép bài người khác.
- Ngày mai chị có hẹn với người ngoại quốc có khi còn về trễ hơn cả em.

Còn phải ghé qua siêu thi mua ít đồ...!Em xem đi, thật sự không có thơi gian.
Được được, chị thì hay rồi! Có thể tốt nghiệp loại giỏi, việc làm tuy chưa gọi là ổn định nhưng vừa về nước ai cũng biết đến.

Chị hai tôi từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường thì đã học môn tiếng anh vô cùng giỏi đến giáo viên còn phải nể phục.

Suốt mấy năm đi du học bên nước ngoài chị ấy lại càng thành thạo thêm nhiều thứ tiếng hơn vì ước mơ bấy lâu nay của chị ấy chính là thông dịch viên có đẳng cấp.
Hiện giờ, Hạ Sở Chi tôi chưa làm nên trò trống gì thì xem như chẳng có quyền hạn để cãi lại người trong nhà này cả.

Cũng chẳng biết tôi giống ai nữa, bản thân thì ghét học các môn tự nhiên mà lại ngồi vào ban tự nhiên như vầy...!Tất cả là do nghe lời bà chị này xúi quẩy, Sở Ngân bảo chỉ cần học bên tự nhiên không giỏi cũng được nhưng tổng hợp tự nhiên phải trên trung bình thì ít ra thi đại học tôi vẫn còn có cửa đậu và xin việc làm cũng dễ hơn khóa xã hội.
Chuyện này xem như khép lại tại đây đi.

Chỉ cần ngày mai tôi ngoan ngoãn dọn dẹp phòng trống đó là được chứ gì, đúng là cái miệng hại cái thân, nói nhiều làm chi rồi giờ cũng phải dọn dẹp.
Sáng hôm sau.
Tôi vẫn ra bến xe chờ cặp đôi uyên ương như hôm qua, có điều hôm nay họ đến sớm hơn và cũng chẳng phát cơm tró nữa.
- Sở Chi đêm qua mày có nhận gì không?
- Nhận cái gì?
- Trời ạ, nói vậy là mày không xem điện thoại hả?
Tối qua...Tôi có tâm trạng đâu mà xem điện thoại chứ.

Sau khi nói chuyện với ba người quyền lực kia thì tôi lên phòng rồi ngủ lăn quay ra, hơi đâu mà nghĩ này lo nọ.

Bây giờ nghe Dương Trúc Huỳnh nói vậy tôi mới móc cái điện thoại ra xem.
"Hàn Anh Quang, đã gửi lời mời kết bạn cho bạn".
- Lấy đâu ra vậy.
Miệng thì hỏi cho có lệ chứ thật ra nhìn cái thông báo tôi cũng biết là do ai bày trò làm ra.

Người có gan đó chỉ có thể là con Trúc Huỳnh này thôi.

- Thế nào, anh ấy chủ động gửi lời mời rồi thì mày cứ việc đồng ý đi!
Tôi không nghĩ mình có thời gian để lo cho người tình qua mạng như này đâu.

Cái tính cục súc rồi thêm ngang ngược này của tôi sớm muộn gì cũng sẽ khiến anh ta chán ghét.

Đã biết trước không có kết quả như vậy thì bắt đầu làm gì cho mệt.
Tôi trừng mắt, lườm nó và cả cái thằng không biết ngăn cản mà chỉ biết hùa thôi như Gia Lâm kia.

Tôi còn chưa được 18 chứ có phải gần 30 đâu mà chúng nó sợ tôi ế đến thế vậy chời!
Ngồi trên xe buýt đến trường, tôi vào group lớp xem lại thời khóa biểu.

Cái định mệnh gì thế này, đầu tiết lại là môn hóa đã vậy cuối tiết cũng là môn hóa.

Tôi thật sự ngán ngẩm từ môn học cho đến giáo viên, có cách nào để thoát khỏi cơn sợ hãi này không vậy?
Đến trường học, vốn dĩ tâm trạng không vui mà còn bị chặn trước cửa rồi.

Nhưng mà phải ngậm đắng nuốt cay để trưng ra một nụ cười méo nó giả tạo.
- Đàn anh.
- Ah, Sở Chi, Trúc Huỳnh chào hai em.

- Anh trai, anh bỏ quên thằng em họ này rồi!
À há, thì ra mọi chuyện được bắt đầu từ anh em dòng họ này.

Tiêu Gia Lâm mày được lắm, tiếp tay với Trúc Huỳnh để bán đúng tao.
Từ hôm qua đến giờ tôi vẫn đang thắc mắc tại sao con Huỳnh lại quen được với Anh Quang hóa ra là nhờ anh bạn trai của nó.

Toang thật mà!
- Anh Quang sắp vào lớp rồi em đi đây.
- Chờ đã Sở Chi, cái đó...anh đã gửi lời mời...
- Hôm qua điện thoại hết pin nên không thấy.
Tôi biết nói năng trống không với người lớn hơn là mất dạy, thiếu lịch sự...!Nhưng hiện tại tôi chính là kiểu giống thế đó, nếu không có Trúc Huỳnh ở đây tôi có thể cắn chết người đó! Bực mình! Tôi không phải khó chịu vì Anh Quang mà khó chịu về chuyện tình của bà chị tôi với tên thầy giáo.
Gặp mặt trên lớp đã thấy phiền rồi giờ còn sống chung nhà, muốn tôi sống thế nào đây.

Tôi có thể giả tạo một hai giây thôi chứ, bắt tôi giả tạo liên tục mấy ngày thật sự không làm được.
Chuyện ám ảnh nhất đời này của tôi chắc là môn hóa cộng thêm người dạy giờ là sống chung nhà...!Nhưng tất cả đều là cùng một người đó.
"Giang Lập Thành, em với thầy vốn dĩ chưa từng gặp mặt càng không quen biết, sao thầy lại ám em đến vậy hả?"
Chắc tôi phải khóc ra tiếng chóa thì cả gia đình và ông thầy này mới chịu quá...Huhu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play