Sáng sớm hôm sau, âm thanh lải nhải trước sau như một của bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa lại vang lên: Lôi Lôi, mau dậy đi!
Ba nghĩ rằng hiện giờ chúng ta đang ở nhà à? Hiện giờ chúng ta đang ở trong tiểu thuyết đó!
Nhìn cánh tay nhỏ, cơ thể nhỏ này của con, con không sợ lúc kiểm tra hạng mục thể lực của thi cảnh sát sẽ không qua được sao?
Chẳng lẽ con thật sự muốn ở lại làm vợ của tên trai đểu Lục Gia Nhiên đấy à?
Hoàn toàn không ngủ được nữa!
Nhan Lôi thò cái đầu bù xù ra, ngáp một cái.
Trời ơi, ba à. Có phải ba không có vụ án để phá nên rảnh rỗi quá rồi không, mới sáng sớm đã chạy đến dày vò con rồi.
Vô tích sự!
Đồ lười mau dậy đi!
Ra ngoài chạy bộ sáng sớm 4000 mét, không chạy xong thì không được ăn sáng.
Nhan Quốc Hoa hét lên, Nhan Lôi nước mắt lưng tròng lủi thủi xuống giường mặc quần áo tử tế rồi lục tục ra ngoài chạy bộ sáng sớm.
Cũng may là nhà họ Lục đủ rộng, chạy dọc theo hoa viên một đi một về thì đã ra một trận mồ hôi. Hoạt động cơ thể một chút, tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn nhiều, sự áp lực và bất an khi bị lưu manh bắt cóc mấy ngày trước cũng theo đó mà tan biến.
“Con gái à, con có biết tại sao ở trước mặt Lục Gia Nhiên con không ngẩng đầu lên được không? Vì con yếu ớt quá đấy. Nhìn cơ thể của con xem, trông như cọng giá đỗ vậy, ai cũng đánh không lại thì làm sao mà khá được.”
Lúc ăn sáng, ba cô vẫn còn thao thao bất tuyệt, không ngừng gắp thức ăn cho cô.
“Con biết rồi mà ba. Dù sao chúng ta cũng là đi ăn chùa, ăn nhiều một chút thì mới được lợi.” Suy nghĩ của cô cũng rất cởi mở.
“Cái gì mà ăn chùa? Đây gọi là… thuê nhân viên cảnh sát điều tra vụ án. Có hiểu hay không hả?” Lão đồng chí Nghiêm Quốc Hoa nghiêm túc nói: “Ăn cơm xong thì chúng ta sẽ đến đồn công an kiểm tra hồ sơ vụ án.”
“Vâng, con nói với Lục Gia Nhiên rồi, để anh ta tìm người giúp chúng ta đến đồn công an điều tra tài liệu.”
Tuy rằng cô không muốn hợp tác với Lục Gia Nhiên, nhưng giai đoạn hiện giờ cô và ba cô đều cần đến quan hệ giao thiệp của anh ta, như vậy mới có thể tìm hiểu đêm mưa to gió lớn tám năm trước.
…
Ăn sáng xong, Lục Gia Nhiên gọi điện đến nói rằng anh ta đã nói chuyện với cục trưởng Vương xong rồi. Cô có thể dùng thân phận người nhà của người bị hại để vào cục công an xem xét tư liệu về vụ án vỡ đập nước năm đó, lấy danh nghĩa là muốn kiện sự thất trách của phía quản lý đập nước Danh hồ.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến Bạch Tường Tường, hành động của Lục Gia Nhiên rất nhanh, Nhan Lôi nắm chắc điểm này.
Ngay sau đó xe của nhà họ Lục đã đến cục cảnh sát thành phố.
Giờ đang là lúc cuối năm, ngoài cửa cục cảnh sát có dán câu đối đỏ ngày Tết, những người dân thường ở khu tiếp đón cũng không được coi là nhiều, trong tay người nào cũng đang cầm tờ chữ Phúc mà cục công an phát miễn phí, nhân viên trong đó cũng không ngẩng đầu lên mà liên tục gõ bàn phím.
Nhan Lôi bế bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa: “Sao rồi ba, trở lại cục cảnh sát có cảm giác như đang về nhà không ạ?”
“Nào, ba kiểm tra con một chút.” Nhan Quốc Hoa chỉ vào bãi đỗ xe đang trống không: “Cảnh sát ở đây đều đi đâu cả rồi?”
“Sắp đến Tết rồi, không lẽ là đến trạm tàu hỏa bắt cướp?”
“Cho con thêm một cơ hội.”
Nhan Lôi phúc đến thì lòng cũng sáng ra: “Bắt kẻ nghiện?”
“Không sai.” Ba cô tỏ vẻ tán thành với sức phán đoán của cô.
Nhan Lôi cảm thấy ông quá kiêu ngạo: “Ba, sao ba biết là cảnh sát ra ngoài chắc chắn là để bắt kẻ nghiện?”
Nhan Quốc Hoa giơ ba ngón tay nhỏ nhắn lên: “Có ba manh mối, một là vừa rồi ba đi nhà vệ sinh, phát hiện trong thùng rác có rất nhiều cốc chia độ đã dùng qua, đây là dụng cụ kiểm tra nước tiểu. Hai, nhìn bức tường này, giấy khen vinh dự nào cũng có, nhưng lại không có giấy khen phòng chống m.a túy, vậy nên số lượng con nghiện mà cục cảnh sát này bắt được mỗi năm không đáp ứng đủ tiêu chuẩn, chỉ tiêu kéo dài đến cuối năm, cảnh sát chỉ có thể toàn quân xuất kích đi bắt. Ba, đối diện cục cảnh sát có một chiếc xe đặc công, con nghĩ xem bắt mấy kẻ cướp thôi mà cũng cần đặc công ra tay à?”
Cảnh sát hình sự lão làng vừa lên tiếng là đã biết lợi hại, một chút chi tiết nhỏ cũng không buông tha.
“Ba, tuyệt vời!” Nhan Lôi giơ ngón tay cái lên.
“Chuyện nhỏ, sau này đi theo ba học hỏi nhiều một chút.” Nhan Quốc Hoa liếc qua phía đối diện: “Người đến rồi.”
Phía đối diện có một vị cảnh sát trưởng đầu trọc đi đến. Nhan Lôi biết rằng cảnh sát bình thường sẽ mặc áo sơ mi màu lam, còn cảnh sát bậc cao có quân hàm cấp ba trở lên mới có thể mặc áo sơ mi màu trắng. Trước khi ba cô về hưu cũng đã từng mặc áo sơ mi màu trắng hai năm.
Cảnh sát trưởng mặc áo sơ mi trắng tiếp đãi bọn họ như người thân của người bị nạn, còn tưởng rằng bọn họ điều tra vụ án là để thưa kiện vụ vỡ đập chứa nước, vì vậy nói rằng: “Thật hổ thẹn, vụ án vỡ đập nước tám năm trước mang đến thiệt hại về người cho người dân rất lớn, đến nay vết thương vẫn còn đó. Cô Nhan, hi vọng cảnh sát chúng tôi có thể giúp cô đòi lại công lý trước tòa.”
Nhan Quốc Hoa thuận miệng tiếp lời: “Không có gì, chúng tôi sẽ tự đòi lại công lý, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.”
Cảnh sát trưởng áo sơ mi trắng xuất hiện một dấu hỏi chấm to đùng: “Cháu bé, cháu vừa mới nói gì?”
“Vừa rồi thằng bé mới nói lời kịch.” Nhan Lôi vội vàng pha trò: “Bây giờ bộ phim đó đang nổi tiếng trên ti vi, mấy đứa nhỏ rất thích xem.”
Cảnh sát trưởng áo sơ mi trắng xoa xoa đầu bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa: “Cháu bé thích xem phim hình sự sao? Sau khi lớn lên có muốn làm cảnh sát không?”
“Cháu muốn làm cục trưởng cục cảnh sát.”
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đáp.
Ông chú áo sơ mi trắng bị chọc cười, thuận miệng nói: “Bạn nhỏ nhà cô có chí hướng rất lớn đấy. Còn nhỏ như vậy đã muốn làm cục trưởng, ừm, sau khi lớn lên có lẽ còn muốn làm sở trưởng.”
Ông ấy còn tưởng rằng đây là lời nói vô tư của trẻ con, nhưng Nhan Lôi biết rằng lời này của ba cô là hoàn toàn thật lòng.
Người tài mới đủ cương quyết, chí hướng chắc chắn sẽ vươn xa ngàn dặm.
…
Năm phút sau.
Nhan Lôi đi theo ông chú áo sơ mi trắng vào phòng chứa hồ sơ, đây cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc với án mạng chính quy.
Hồ sơ về “Vụ án vỡ đập ngày 26/7” có cả một chồng lớn dày cộp. Ảnh chụp hiện trường và tư liệu đều vô cùng kỹ càng, Nhan Lôi nói với cục trưởng một tiếng rồi đem hồ sơ lấy được mang đến bàn sách đọc.
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa cũng đến gần xem, Nhan Lôi hỏi: “Ba, ba có phát hiện gì không?”
Gương mặt non nớt của Nhan Quốc Hoa méo mó: “Hôm đó mưa gió rất lớn, nhưng tốc độ dòng nước cũng không nhanh. Dựa vào dòng nước và sức gió cũng không thể khiến cho chiếc thuyền mành vận chuyển mạnh như vậy xông ra khỏi bến cảng, nhất định là còn lợi dụng động lực khác nữa.”
Nhan Lôi suy đoán: “Có lẽ là trùng hợp? Neo của chiếc thuyền này đúng lúc lại bị hỏng.”
“Không thể nào, nếu như dòng nước có thể có động năng đem thuyền mành vận chuyển lao ra như vậy thì những chiếc thuyền khác của bến cảng sớm đã mất tích lung tung cả rồi.”
“Nếu như dòng nước không thể cuốn thuyền mành vận chuyển đi, vậy thì tại sao cảnh sát địa phương không tiếp tục điều tra chứ?”
“Con gái, chỉ dựa vào tốc độ gió và tư liệu thủy văn đại khái cũng không thể phán đoán chính xác trăm phần trăm tốc độ dòng nước nơi phát sinh vụ án. Con phải cân nhắc đến việc có thể sẽ xuất hiện gió lốc cục bộ, loại khí tượng xoáy nước đặc biệt, như vậy tốc độ của thuyền sẽ cực kỳ tăng tốc.”
Nhan Lôi khẽ gật đầu: “Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
Ba cô phán đoán: “Một chiếc thuyền mành lớn như vậy, từ bến cảng xông ra còn phải hai cây số nữa mới đi đến nơi xảy ra vụ việc, có lẽ ven đường có người chứng kiến.”
Nhan Lôi nghĩ nghĩ: “Nhưng ngày hôm đó mưa to gió lớn như vậy, hơn nữa đã qua cao điểm của lũ lụt, tất cả dân binh canh giữ đê đều đã về nhà tránh mưa. Sau khi việc xảy ra cảnh sát cũng không tìm được người chứng kiến khác, có lẽ thật sự không có ai nhìn thấy chiếc thuyền này.”
“Nếu lúc đó trên thuyền giả vờ không có ai thì không thể bật đèn. Cho dù người đi đường bên bờ sông có chú ý đến trên sông có thứ gì đó đang di chuyển thì cách một mặt sông và màn mưa rộng như vậy, có lẽ cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen lớn đang di chuyển mà thôi.”
Nhan Lôi hiểu ra: “Vậy nên khi cảnh sát tìm nhân chứng thì cũng không nên hỏi bọn họ có nhìn thấy một chiếc thuyền trên sông hay không, mà là hỏi bọn họ có nhìn thấy một bóng đen lớn di chuyển trên mặt sông hay không, đúng không ba?”
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa gật đầu: “Con gái, bước tiếp theo con tìm tên Lục Gia Nhiên đó giúp đỡ, để cậu ta phái vài người đến bến tàu xảy ra chuyện hỏi một chút ngày hôm đó có ai nhìn thấy trong sông có một cái bóng đen di chuyển hay không, tốt nhất là treo thưởng nhiều vào.”
“Ba, chúng ta không thể tự đi hỏi sao?”
“Không được, quá nguy hiểm. Nếu như một trong những hung thủ là nhân viên công tác bến tàu thì có thể hắn ta đang đi làm ở đây.”
“Được rồi.” Nhan Lôi nghĩ một chút: “Vậy tại sao lại phải treo thưởng nhiều ạ.”
“Tâm lý của quần chúng là chọc vào cảnh sát có nghĩa là chọc vào rắc rối, rắc rối không có điểm gì tốt thì bọn họ sẽ không chủ động đụng vào. Con nghĩ rằng không có chút trao đổi ích lợi thì có thể có được tình báo trong miệng dân chúng sao?”
Hơn nữa tiền này cũng không phải bọn họ chi trả, tiền của Lục Gia Nhiên đều là từ gió lớn thổi đến, không tiêu thì quá uổng.
“Lão hồ ly.”
Nhan Lôi hoàn toàn bái phục, ba cô không hổ là ba cô, nắm chắc tâm lý quần chúng tương đối chuẩn xác.
“Còn một việc nữa.” Lão hồ ly Nhan Quốc Hoa ngồi nghiêm chỉnh: “Con nói Bạch Vi Vi có thể có liên quan đến việc này, vậy hôm nào con mời cô ta đến nhà một lần đi.”
“Vì sao?” Nhan Lôi giật nảy mình: “Ba à, tuần trước cô ta còn cho người đến giết con đó.”
“Bởi vì ánh mắt người đã giết người không giống với ánh mắt của người bình thường.” Nhan Quốc Hoa bình thản đáp: “Cả đời này ba con đã giao tiếp với đủ loại nghi phạm. Người nào là tội phạm cưỡng gian, người nào có bệnh về tinh thần, người nào có nhân cách phản xã hội, ba con liếc nhìn là phân biệt được ngay.”
Ồ… Ba cô có thể cảm nhận được người có sát khí.
Có điều, việc khiến cô lo lắng hơn là: “Nếu như Bạch Vi Vi gặp được con chắc chắn sẽ ghen tị đến phát điên.”
Ba cô cũng không quan tâm: “Phụ nữ điên ba cũng gặp nhiều rồi, con nhớ kỹ rằng con càng sợ hãi kiểu phụ nữ không nói lý này thì bọn họ càng không kiêng nể gì mà làm hại con một cách nghiêm trọng hơn. Chỉ khi để bọn họ biết rằng con có chỗ dựa, nếu như chọc giận con thì bọn họ cũng có kết cục không tốt thì bọn họ mới chịu tém tém lại.”
Lời này cũng có chút đạo lý.
Nhan Lôi nghĩ lại, nghe lời của ba quả nhiên không sai.
Có điều là: “Hiện tại con cũng coi như tình địch của cô ta, nên lấy cớ gì để mời cô ta đến đây?”
“Chuyện đơn giản như vậy, con tự cân nhắc đi.” Bạn nhỏ ba ruột liếc mắt nhìn cô một cái: “Chuyện gì cũng dựa vào ba, vậy con đừng đi thi cảnh sát nữa, dứt khoát đến nhà trẻ làm cô giáo đi.”
“Vầng…”
Nhan Lôi mếu máo, trong một thời điểm thích hợp ba cô luôn để cô một mình đảm đương mọi chuyện, không đến mức để cô sinh ra chứng ỷ lại vào ba mình. Đây cũng là cách để bồi dưỡng cô trở thành một cảnh sát tốt.
Ba ruột tiếp tục nói: “Còn một việc nữa.”
“Ba nói đi, con rửa tai lắng nghe.”
“Mấy người thanh niên trong cục cảnh sát này không tệ, sau này con làm việc ở đây thì tìm bạn trai ở đây luôn đi. Ba thấy cậu thanh niên ngoài cửa phòng hồ sơ kia cũng không tệ.”
Ơ… Ba còn nhớ đến việc tìm bạn trai cho mình cơ à, cho dù cô đã có “em bé”.
Nhưng khi ra ngoài, Nhan Lôi vẫn nhìn cậu thanh niên trông không tệ trong lời của ba kia, cặp văn kiện trên bàn sách che khuất hơn nửa dáng người của anh ta, cô chỉ có thể nhìn thấy áo sơ mi màu xanh lam mà anh ta đang mặc, ngón tay cầm bút vừa thon dài lại vừa trắng nõn, dáng người rắn rỏi thanh tú, nhìn góc nghiêng đã biết là một anh chàng rất đẹp trai.
“Ba, nếu như trong cục cảnh sát của ba năm đó có chàng trai non tơ như vậy, cho dù có như thế nào thì con cũng sẽ thi vào đơn vị của ba.”
Những chú bác xung quanh cô đều là những cảnh sát cao lớn thô kệch, rất hiếm khi gặp một người cảnh sát nho nhã như vậy.
“Đừng nhắc nữa, nếu trong cục của ba có chàng trai non tơ như vậy thì kiểu gì ba cũng đưa đến tay con.”
Thẩm mỹ về con rể của hai ba con đều thống nhất: chành trai non tơ làm công nhân viên chức tương đối đáng tin cậy, nhất là những người có giá trị nhan sắc cao.
Có điều là: “Ba à, trước mắt con đang mang thân phận là người mẹ đơn thân nuôi con nhỏ. Có lẽ chàng trai non tơ nhà người ta không vừa mắt con đâu.”
“Vậy ba sẽ giúp con lên đến vị trí nữ cục trưởng cục cảnh sát, vậy thì toàn bộ cảnh sát nam trong cục đều là cấp dưới của con, muốn chọn chồng thế nào thì chọn, muốn đàn ông thế nào thì chọn đàn ông thế đấy, ba chống mắt lên xem ai dám ghét bỏ con là mẹ đơn thân.”
Đồng chí Nhan Quốc Hoa luôn có một suy nghĩ, đợi đến khi ông trở thành cục trưởng cục cảnh sát thành phố thì sẽ đem toàn bộ cảnh sát nam tốt nhất tụ tập lại xếp hàng ổn định, rồi c.ởi sạch áo để lộ dáng người, sau đó chỉ vào hàng trăm hàng nghìn người đàn ông đang c.ởi trần mà nói với con gái bảo bối rằng:
“Lôi Lôi, con xem con thích người nào, ba sẽ để cậu ta vào nhà chúng ta làm con rể.”
Đây mới chính là động lực lớn nhất để ông trở thành cục trưởng.
….
Lúc chạng vạng tối, Lục Gia Nhiên về đến nhà.
Nhan Lôi chào hỏi anh ta, muốn báo cáo thành quả hôm nay đến cục công an một chút.
Lục Gia Nhiên vẫn luôn là một người bận rộn, hôm nay có thể nghe cô nói mấy câu có lẽ cũng là anh ta tranh thủ lúc rảnh rỗi.
“Vụ án không có nhân chứng, điều này không hợp lý.” Nhan Lôi tranh thủ thời gian đưa ra yêu cầu: “Tôi hi vọng anh có thể phái vài người đáng tin cậy đến bến tàu nghe ngóng tin tức, xem xem đêm xảy ra vụ vỡ đập đó có người nào nhìn thấy trên mặt sông có thứ gì đó hay không?”
Lục Gia Nhiên đồng ý không chút do dự: “Còn yêu cầu gì nữa không?”
Nhìn con người này xem, khi nhắc đến bạch nguyệt quang của anh ta liền trở nên vô cùng dễ nói chuyện.
Đáy lòng Nhan Lôi vì nguyên chủ mà thở dài, cô yêu anh ta đến chết đi sống lại, cô có biết anh ta hoàn toàn không quan tâm gì đến cô hay không?
Cô vứt bỏ mạch suy nghĩ này đi, tiếp tục nói: “Còn nữa, tôi hi vọng có thể gặp cô Bạch Vi Vi một lần.”
Lục Gia Nhiên nghe vậy thì nhíu mày, Nhan Lôi muốn gặp Bạch Vi Vi? Anh ta mở miệng hỏi: “Cho tôi một lí do.”
“Tôi đã xem ghi chép điều tra của anh, trước khi chết Bạch Tường Tường có ba cuộc điện thoại là gọi cho Bạch Vi Vi. Thời gian là một ngày trước khi vụ vỡ đập xảy ra, tôi muốn biết trong cuộc điện thoại này Bạch Vi Vi đã nói những gì.”
Điều này thì Lục Gia Nhiên biết: “Lúc đó nhà họ Bạch đang chuẩn bị đưa Bạch Vi Vi đến nước Pháp du học, Bạch Vi Vi không chịu, hi vọng chị gái có thể thay mình cầu xin ông nội.”
“Nhưng tôi muốn nghe chính miệng cô ta nói một lần.”
Cô có vũ khí bí mật là ba ruột thì có thể biết rằng Bạch Vi Vi có nói dối hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT