*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc Sĩ Tranh cầm quạt quạt cho Sơ Tụ, y ghé vào bậc thềm ngủ.

Chiếc quạt nhỏ dẫn hơi mát mẻ, đong đưa giữa màu hè dài.

Hắn nhớ tới khi ở Trừ Châu đó cũng vào mùa hè.

Hắn bồi Sơ Tụ đi qua rất nhiều địa phương, trên đường đi liên lạc được với Cách Lặc Thiện, hắn nghĩ nếu như Cách Lặc Thiện không có đại sự gì, thì hắn sẽ dành nhiều thời gian bồi Sơ Tụ hơn, che chở y du lãm phong cảnh.

Nhưng ngày ấy, gặp một hòa thượng hành khất, người nọ là thuộc hạ hắn đã dịch dung giả trang. Nếu không cần thiết, họ sẽ không đến tìm hắn, sự xuất hiện của hắn ta có nghĩa là Cách Lặc Thiện đã xảy ra chuyện.

Sơ Tụ ngồi trong khách điếm trên đường chính, học làm du hiệp gọi hai cân thịt bò sốt, còn muốn uống rượu trắng, bị Mặc Sĩ Tranh đổi thành trà.

Giữa mùa hạ thời tiết nóng hừng hực, Sơ Tụ thập phần sợ nóng, y mang theo chiếc quạt xếp để quạt, hôm đó trên đường chính một đoàn xe quý tộc từ Trung Nguyên đi qua, dừng chân tại trạm dịch.

Nhiệt độ nóng bỏng trên đường chính dường như có thể đem rượu đốt cháy cờ, Sơ Tụ đang uống trà lạnh, làm nũng với hắn. Trên bàn đột nhiên xuất hiện một lưỡi kiếm vụt qua, một tên thị vệ vô lý xua đuổi bọn họ: "Chủ nhân nhà ta muốn ở chỗ này nghỉ tạm, người không liên quan cút ra ngoài."

Sơ Tụ tức điên, ngồi ở tại chỗ không nhúc nhích, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn già, trẻ, nữ nhân ở trong khách điếm này đuổi ra ngoài?"

Phạm vi năm dặm chỉ có một khách điếm này, bên ngoài nóng bức khó chịu, ra ngoài rất dễ bị cảm nắng, nếu không đi xem đại phu thì nửa đường mất mạng đều có thể.

Bên cạnh, một bạch y nam tử cầm quạt xếp nói tiếp: "Gia chủ ngươi là ai? Lấy quyền thế áp người, uy phong thật to."

Trong tiệm khách nhân bị xua đuổi đi ra ngoài, thị vệ kia kiêu căng nói: "Bằng các ngươi cũng xứng biết danh hào chủ nhân ta?"

Dứt lời, đem lưỡi kiếm sắc bén đặt vào cổ Sơ Tụ.

Mặc Sĩ Tranh đem quạt xếp gấp lại, nhẹ nhàng đỡ một kích này, phá bỏ chiêu thức rườm rà, chỉ ngồi tại chỗ đánh bật thanh kiếm khỏi tay gã.

Bạch y nam tử tán thưởng: "Tốt!"

Sở Tú có chút kiêu ngạo, nói: "Đương nhiên."

Y vô cùng cao hứng lôi kéo tay áo Mặc Sĩ Tranh, nói: "Đi, chúng ta hành hiệp trượng nghĩa đi, đem chủ nhân đồ bỏ đi kia đánh một trận."

Mặc Sĩ Tranh khẽ nhếch môi, đút cho Sơ Tụ một khối thịt bò sốt, muốn cho y an an phận phận ăn xong thịt, đừng tìm phiền toái.

Không ngờ bên kia bạch y nam tử đột nhiên đem quạt xếp trong tay gấp lại, vỗ vỗ trên tay, nói: "Vừa vặn, trên đường gặp chuyện bất bình, vỗ án!"

Đây thật là ý Sơ Tụ mong muốn, y kéo tay Mặc Sĩ Tranh, muốn kéo hắn đi ra ngoài, đúng lúc này, một đám thị vệ dũng mãnh tràn vào cửa, bao vây họ.

Vì thế, liền động thủ.

Sơ Tụ cùng bạch y nam tử kia, hai người e sợ thiên hạ không đủ loạn, vui sướng kêu gào, trốn sang một bên xem diễn, chỉ có mình Mặc Sĩ Tranh động thủ.

Hắn nghe thấy Sơ Tụ bên cạnh kêu hắn cẩn thận, liền có vài phần ý tứ khoe khoang, cộng thêm tuổi trẻ khí thịnh, vì vậy động tác càng thêm tàn nhẫn, lưu loát đem người trong phòng gọn gàng giải quyết.

Sơ Tụ chạy tới, phe phẩy quạt xếp quạt gió cho hắn.

Bạch y nam tử kia nói: "Chúng ta ra ngoài nhìn xem người chủ nhân tai to mặt lớn kia là người nào."

Sơ Tụ muốn đi ra ngoài xem náo nhiệt, Mặc Sĩ Tranh bất đắc dĩ theo đi ra ngoài, không ngờ nhóm người bên ngoài, khi nhìn thấy bạch y nam tử kia, động tác nhất trí quỳ đầy đất.

Bạch y nam tử tên là Lưu Nghiêu, là con trai thứ năm của đương kim thánh thượng, là một vị vương gia nhàn tản. Khi hắn gặp được vị chủ tai to mặt lớn kia, chỉ là một tiểu thiếp thất quan gia tam phẩm, bởi vì được sủng ái, liền quên chính mình là ai, vô pháp vô thiên.

Vị quan mũm mĩm đầu mập tai to nhìn thấy Lưu Nghiêu, sợ tới mức suýt tè ra quần, bò tới dập đầu.

Lưu Nghiêu ánh mắt thâm trầm, bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Nếu muốn nghỉ ngơi, liền quỳ gối nơi này nghỉ tạm đi."

Sơ Tụ cùng Lưu Nghiêu nhất kiến như cố, mới gặp mà như đã quen từ lâu, nói cái gì cũng thể nói đến cùng. Lưu Nghiêu nói năng bất phàm, bề ngoài anh tuấn, Sơ Tụ lần đầu cùng người như vậy nói chuyện, cơ hồ đã quên cả thời giờ.

Từ buổi trưa, đến hoàng hôn, Mặc Sĩ Tranh liền cứ như vậy an an tĩnh tĩnh uống rượu, nửa câu cũng không nói.

Hắn mắt lạnh nhìn hai người bọn họ cùng nhau trò chuyện cười nói, nhìn bọn họ cùng nhau nâng ly uống rượu. Khi Lưu Nghiêu đột nhiên kéo tay Sơ Tụ, muốn cùng y kết nghĩa, Mặc Sĩ Tranh rốt cuộc nhịn không được nữa.

Hắn đem Sơ Tụ kéo lên, không nói lời nào đem y lôi ra khỏi trạm dịch.

Bên ngoài vẫn còn người quỳ đầy đất, nắng gắt bị mây mù bao phủ, mưa như khói sương.

Mưa bụi Giang Nam dây dưa mát mẻ.

Rừng sâu đất hoang, Sơ Tụ thở hổn hển, đứt quãng nói: "A Tranh, chậm một chút...... Ngươi muốn đi phải nói trước cho ta biết chứ, làm ta.....Ân......Ta......"

Mưa bụi lạnh băng như sương mù, bao phủ cơ thể thiếu niên, y nằm trên cỏ ẩm ướt, cơ hồ không nói nên lời.

Mặc Sĩ Tranh cắn cổ y, trầm giọng nói: "Ta muốn là được."

Sơ Tụ: "......"

Hắn đem Sơ Tụ ôm lên ngựa, trên đường đi đến trạm dịch tiếp theo, lại một hồi sau, lúc đến trọ điếm, Sơ Tụ nhìn thấy một tiểu cô nương bán hoa nhỏ, bán những bông hoa sơn chi trắng như tuyết.

Sơ Tụ hai chân nhũn ra, duỗi tay hướng Mặc Sĩ Tranh đòi tiền.

Mặc Sĩ Tranh cho y hai lạng bạc vụn.

Sơ Tụ mua hoa nói điều gì đó với cô gái bán hoa kẹp trâm hoa mận.

Khi Mặc Sĩ Tranh nhận hoa, tiểu cô nương kia nhỏ giọng nói với hắn: "Hoa nở không đẹp, ngâm vào dấm đi."

Mặc Sĩ Tranh ngẩn ra, cười khẽ.

[Ý bà cô kia là ông MST ghen, cầm hoa vừa vặn dùng ngâm giấm =))]

Giang Nam phong tuấn vật nhã, nơi chốn đều có thể phẩm ra chút tư vị, Sơ Tụ dùng hoa cài đầu.

...............

Hắn đã lâu không muốn Sơ Tụ.

Ngày ấy trên hồ Mạc Sầu, dưới mái thuyền và bầu trời tinh tú, trằn trọc triền miên, đến nay đã ba năm có thừa.

Hắn đem Sơ Tụ đè ở dưới thân, hôn lên tai cùng cổ y.

Sơ Tụ đẩy hắn ra, ghét bỏ nói: "Đừng áp ta, vốn dĩ đã ăn nhiều, áp một lần tất cả đều nôn ra hết."

Mặc Sĩ Tranh: "......"

Hắn thở dài, trở mình nằm nghiêng, xoa xoa bụng cho y.

Sơ Tụ không cự tuyệt, thoải mái hừ hừ.

Mây trên trời trắng như tuyết, bay bay trên trời thỉnh thoảng che khuất mặt trời, vì thế trời liền quang đãng râm mát trong chốc lát.

Sau giờ ngọ phòng yên tĩnh, sau khi nghe tiếng chim hót một lúc, Sơ Tụ đột nhiên nói: "Mặc Sĩ Tranh, ngươi chừng nào thì thả ta đi?"

Mặc Sĩ Tranh hai mắt khẽ run, nhắm lại.

Sau một lúc lâu, khi Sơ Tụ nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời, hắn mở miệng nói: "Thời điểm khi ta đã sẵn sàng."

- -----------------

Thịt bò sốt (tương thịt bò): được làm từ thịt bò làm nguyên liệu chính và tẩm ướp nhiều loại gia vị, là món ăn đặc trưng nổi tiếng có nguồn gốc từ Hohhot, Nội Mông Cổ. Nó có tác dụng tăng cường sinh lực, nuôi dưỡng lá lách và dạ dày, tăng cường cơ và xương, giảm đờm và gió, làm dịu cơn khát và tiết nước bọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play