Liễu Nguyệt Vân nhìn chằm chằm vào con dao bà đang gọt quả
táo, như muốn đâm con dao đó vào cơ thể Tô Quốc Cường.
Hận! Đó là một loại căm ghét sâu sắc trong tâm hồn.
Giọng Liễu Nguyệt Vân run rẩy: "Ông đến đây làm gì? Ra
ngoài! Rời khỏi đây!"
Chỉ trong thời gian ngắn không gặp, Liễu Nguyệt Vân dường
như đã già đi mười tuổi! Trên đầu bà cũng đã điểm xuyến tóc bạc…
Tô Quốc Cường - người đáng lẽ ra phải ngồi tù thì nay vẫn tự
tin và lạc quan.
"Đừng nói vậy. Dù sao đi nữa, chúng ta vẫn là một gia
đình và con bé cũng mang họ Tô như tôi... Cho dù không cùng huyết thống…"
Tô Quốc Cường tự tin nói, tuy vậy, ánh mắt của ông lại đầy tàn nhẫn.
Liễu Nguyệt Vân nhìn ông Tô với nỗi sợ hãi.
Nếu Tô Quốc Cường tiếp tục hành động, họ sẽ không thể phản
kháng.
"Quốc Cường, xin hãy tha cho chúng tôi! Văn Văn đã gọi
ông là ba suốt nhiều năm rồi! Ông cũng khiến Văn Văn mất một mắt cũng phá hủy
cuộc sống của con bé…"
"À, mất một mắt, không phải còn một mắt sao?" Tô Quốc
Cường cười nhạo.
"Ông muốn làm gì? Có chuyện gì thì nói với tôi."
"Dĩ nhiên là có những chuyện cần tôi giải quyết! Những
người liên quan đến việc hại tôi! Tôi sẽ không buông tha.”
Tô Quốc Cường ngồi xuống với vẻ thản nhiên: "Vũ Niên ở
đâu rồi? Con gái ông ta bị thương nặng như vậy mà ông ta lại không quan
tâm?"
"Vũ Niên chắc chắn sẽ can thiệp… Chỉ là quá bận rộn với
công việc của mình! Tôi cảnh báo ông, chúng tôi không phải không có người bảo
vệ… Tổng giám đốc của Vũ thị là cha của Tô Văn! Nếu ông còn d� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.