Kỳ nghỉ đông này, Trình Hâm cũng chả thoải mái gì hơn.

Vốn dĩ hắn muốn giữ Trần Hân lại nhà, lấy cớ phụ đạo.

Trần Hân bảo sợ người ta đàm tiếu, thế thì về nhà hắn chỉ còn hai đứa, sẽ lại thân mật với nhau.

Bị Trần Hân lạnh nhạt bỏ rơi, hắn không chịu nổi.
Nào ngờ có lần tán chuyện với Tạ Thế Kiệt, nói đông nói tây lại nói đến chuyện yêu đương.

Nghe Trình Hâm thổ lộ nỗi lòng, Tạ Thế Kiệt liền giảng giải "Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo", cái này binh pháp gọi là "muốn giữ thì phải nới tay, lạt mềm buộc chặt."
Trái tim trai tơ lần đầu rung động, nào đã có kinh nghiệm gì đâu.

Nghe Tạ Thế Kiệt có vẻ am hiểu tình trường bày cho một chiêu chí lý như thế, Trình Hâm liền hí hửng áp dụng ngay, thay đổi ý định ban đầu, không gọi Trần Hân nhờ dạy nữa.
Cả kỳ nghỉ đông, Trình Hâm cực lực kiềm chế bản thân, vờ bận không lên mạng chat, chỉ dám vụng trộm đọc lại tin nhắn trong nhóm.

Cũng không đến nỗi tệ, thi thoảng Trần Hân lại hỏi "mọi người" thế nào rồi.

"Mọi người" ở đây đích thị là hắn chứ còn ai.

Từ Tuấn Thưởng hiểu ý, "tiết lộ" một ít tin tức gần đây của hắn.

Trình Hâm cảm thấy Trần Hân cũng quan tâm đến mình, nhưng lại ngại hỏi, chỉ có thể âm thầm quan tâm.
Chờ mãi mới đến lúc đi học, Trình Hâm nóng lòng xem xem Trần Hân có thay đổi gì không.

Ái chà chà! Ai nấy ăn Tết cũng béo ra thì cậu lại gầy xuống.

Thử nghĩ mà xem, trong lúc người người tưng bừng đón xuân thì hà cớ gì cậu ấy lại ăn không ngon, ngủ không yên, để đến nỗi tiều tụy võ vàng như thế? Nếu không vì tình thì còn sao nữa! Đây là triệu chứng "Tình trong như đã, mặt ngoài còn e"! Trình Hâm quả quyết trong lòng.
Tuy rất hứng chí, thế nhưng Trình Hâm quyết định phải xác thực lại tình huống một phen.

Thế là hắn ra sức uốn éo lắc lư trước mặt Trần Hân, không lúc nào là không giương vây giương cánh.

Trình Hâm rất tinh ý phát hiện có ánh mắt luôn trộm nhìn mình, thế mà khi hắn vờ quay lại thì người ấy lại đỏ mặt, cuống quýt quay đi!
Ha ha, phương pháp của Tạ Thế Kiệt quả là hiệu nghiệm!
Ngày ngày đến lớp, nhịp sống của Trần Hân cũng không khác trước đây.

Thế nhưng có lần gặp Tưởng Tư Tiệp và Lạc Dương sánh bước trong sân trường, trong lòng cậu lại trào lên một niềm ao ước.

Giá như mình cũng có dũng khí, cùng người ấy tay nắm chặt, bước ra đường..
Mùa đông năm nay vừa dài vừa khắc nghiệt, đã đến tháng ba mà vẫn rét căm căm.

Thêm cái mưa dầm, áo bông lúc nào cũng phải mặc.

Đầu xuân lại có dịch cúm gia cầm, nên từ lúc khai giảng, căn tin trường vẫn không có thịt gà thịt vịt ăn.

Không chỉ Trần Hân mà cả chú đầu bếp béo chuyên nướng đùi gà cũng phải ngồi tiu nghỉu.

Ngày nào cũng toàn thịt lợn, thi thoảng cũng có thịt bò nhưng ít, bọn học trò phải giành giật nhau.
Thầy trò đều uể oải.

Vào học được hơn nửa tháng, nhà trường đã phải cho học sinh nghỉ về nhà ít hôm.

Nếu không, phải đợi đến mãi tiết Thanh minh, làm sao chịu được.
Trên thành trấn dịch gia cầm hoành hành là thế, ở thôn quê gà vịt vẫn cục tác tưng bừng, xem ra chẳng bị ảnh hưởng chút nào.

Bà nội Trần Hân thấy cháu gầy xọp đi, muốn giết con gà bồi bổ.

Trần Hân ngăn lại, lo lây nhiễm bệnh cúm gà, bảo bà đợi nghỉ hè hẵng hay.

Bà cụ cũng nghe theo cháu.
Lúc về trường, lệnh cấm gia cầm còn chưa dỡ bỏ.

Bữa cơm hàng ngày vẫn đơn điệu như trước, thế nhưng mọi người phải cố mà ăn, nếu không làm sao có sức học.

Nhiều người đem thức ăn làm sẵn ở nhà theo.
Thận trọng là thế, mà trong trường vẫn nảy sinh tin đồn có người bị nhiễm cúm gia cầm.

Bệnh nhân là một học sinh lớp 12.

Tin này làm tất cả học sinh hoang mang cực độ.

Không ăn gà thì làm sao mà mắc bệnh? Bệnh có truyền từ người này sang người khác như cúm thường hay không? Trên đài đã thông báo bệnh cúm gà lây sang người có tỷ lệ tử vong rất cao.

Nhiều người lần đầu trong đời cảm nhận nguy cơ chết chóc đến gần mình như thế.
Ai nấy đều lo lắng.

Cả tháng nay trong trường có ăn gà vịt gì đâu, thế mà còn có người mắc bệnh, mầm bệnh từ đâu mà đến? Nhà trường nhanh chóng tuyên bố rằng cúm gia cầm không lây từ người sang người, chỉ cần tránh tiếp xúc với các giống gà chim là được.

Mà trong trường không có gà vịt, mọi người yên tâm hơn, có điều thấy chim chóc thì tránh xa, và không ngồi dưới tán cây như trước nữa.
Tất cả đều mong tin người bạn cùng trường không may mắc bệnh, cầu mong cho bạn sớm phục hồi, vì chỉ còn vài tháng nữa thôi là đến kỳ thi đại học.
Thế nhưng vụ việc không dừng ở đấy.

Rất nhanh, trong trường xuất hiện ca bệnh thứ hai, rồi ca thứ ba, hơn nữa đều là cùng phòng với người đầu tiên mắc bệnh.

Triệu chứng giống nhau, sốt cao, ho khan, đau ngực.

Lần này không chỉ học sinh mà các thầy cô đều hoảng sợ.

Có lẽ nào bệnh cúm gà đã biến dị, lây từ người sang người?
Ít ai còn tâm trí học tập gì nữa.

Bệnh đường hô hấp có khả năng lây nhiễm rất cao.

Nhà trường đề ra nhiều biện pháp phòng chống bệnh dịch, sở y tế cũng cử đội phòng dịch đến vệ sinh tiêu độc khắp nơi trong trường.
Một vài học sinh sợ hãi, muốn về nhà.

Thế nhưng cơ quan chức năng cùng nhà trường đã quyết định tạm thời cách ly ổ dịch này để dễ kiểm soát, không cho bệnh dịch lan ra cộng đồng.

Việc ấy xét về đại cục không sai, thế nhưng không thông cảm cho tâm lý các học sinh còn non nớt.

Có người hoảng sợ quá, nằng nặc gọi bố mẹ đến xin cho về.
Trong lúc rối ren, bất mãn bao trùm, lại có tin xác minh học sinh bị bệnh không phải cúm gà, mà là cúm lợn.

Cúm gà thì mọi người đều hay nghe nói, còn cúm lợn không ai biết là gì.

Lập tức nhà trường ra thông báo giải thích: Cúm lợn tương tự như cúm gà, triệu chứng chung quy là sốt cao, ho, đau cơ, đau ngực, thế nhưng may mắn ở chỗ tỷ lệ tử vong thấp hơn cúm gà nhiều.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, an ủi nhau: Chỉ cần không phải cúm gà là may rồi.

Đến 30% ca nhiễm cúm gà tử vong đấy.
Mà nếu đã thế thì không cần cách ly nữa.

Học sinh chỉ việc cáo ốm đã có thể về nhà.

Ngày đầu trong lớp chỉ có vài người xin nghỉ, đến ngày thứ hai, học sinh lũ lượt xếp hàng trước cửa phòng y tế để xin phép.
Trưa cơm nước xong, Trần Hân về phòng ký túc, thấy Vu Hiểu Phi và Lưu Dương đều đang thu dọn đồ đạc, trên mặt đeo khẩu trang.

Trần Hân giật nảy mình: "Hai, hai cậu, làm sao thế?"
Vu Hiểu Phi giở khẩu trang ra, cười to: "Về nhà lánh nạn!"
Trần Hân hỏi: "Bị cảm à?"
Lưu Dương trả lời: "Không.

Về nghỉ vài ngày.

Trong trường căng thẳng ngột ngạt đã đành, thức ăn thì như cho lợn ấy, nuốt sao trôi!"
"Thế, làm sao, các cậu xin phép?" Phòng y tế phải xác nhận bị ốm kia mà.
Vu Hiểu Phi cười hì hì: "Ối giời, giả vờ ho vài tiếng là được.

Này, cậu cũng thử xem.

Về đi thôi, ai còn tâm trí đâu mà học nữa!"
Trần Hân chỉ lắc lắc đầu.
Trình Hâm đẩy cửa vào phòng: "Bọn mày làm gì đấy? Định chuồn à?"

Vu Hiểu Phi khà khà cười, trả lời hắn, không quên tuyên truyền cho hắn bỏ trường luôn.

Trình Hâm nhìn Trần Hân: "Còn cậu, có về không?"
Trần Hân lắc đầu: "Không, tôi, tôi không ốm."
Trình Hâm nói: "Tôi cũng không ốm.

Về làm gì."
Vu Hiểu Phi ném cho Trình Hâm hộp khẩu trang chưa dùng hết: "Hai cậu dùng đi.

Phải bảo vệ mình, dù là cúm lợn cũng có người chết đấy!"
Trình Hâm gật đầu: "Cám ơn." Hắn cầm một cái, còn lại đưa cho Trần Hân giữ.
Trần Hân nhìn khẩu trang.

Trong trường hơn nửa số học sinh đã mang khẩu trang rồi, mình có cần mang không? Nhìn sang Trình Hâm, hắn đã mang khẩu trang lên, đôi mắt sáng quắc đang nhìn mình: "Mang đi, cẩn thận vẫn hơn."
Mang khẩu trang lên, Trần Hân nhìn vào gương.

Cũng khá giống bác sĩ đấy chứ! Cậu cười ngượng, gãi đầu.
Trong phòng chỉ còn hai đứa.

Trình Hâm chầm chậm duỗi eo: "Chỉ còn chúng mình thôi."
Trần Hân nhớ lại kỳ nghỉ vừa rồi, giường Trình Hâm bị ướt, cả hai đã chung gối chung chăn, rồi..

Cậu đỏ mặt, không dám nhìn hắn nữa.
Trình Hâm mở ngăn kéo, lấy thuốc rễ bản lam ra, ném cho Trần Hân một gói: "Uống đi, đề phòng cảm mạo."
Trần Hân nhìn gói thuốc: "Cám ơn."
Trình Hâm căn dặn: "Không nên đến những chốn tụ tập đông người.

Nếu thấy không khỏe, phải xin thầy nghỉ.

Đây là thời kỳ biến động, không được khinh suất, hiểu chưa?"
Trần Hân gật gật đầu.
Giữa hai người qua lại vài câu, nhưng không có thể phá bỏ khoảng cách vô hình.

Cứ mỗi lần Trình Hâm muốn tiến đến thì Trần Hân lại lùi về, chỉ vài bước mà như gần như xa.
Lên lớp, ít nhất một phần ba học sinh đã về nhà.

Thầy giáo bước vào thấy thế, đành bảo: "Tiết này chúng ta tự học vậy." Ít học sinh, không thể dạy bài mới.
Mà thầy không giảng bài mới thì trò cũng chẳng phải sợ lỡ bài.

Thế là học sinh xin về càng lúc càng đông, chứ còn ở lại trường làm gì nữa.

Nhà trường phải ra quy định: Phải xuống phòng y tế đo thân nhiệt bằng nhiệt kế, ai phát sốt mới được về nhà.
Những người ở lại cũng nhấp nhổm.

Phương Tuyển nhìn đám học trò không cách nào tập trung trong lớp, nói: "Cứ thế này thì thà các em về nhà còn hơn."
Có người kêu ca: "Không sốt không về được, thầy ơi!"
Phương Tuyển liếc ngoài cửa lớp, không thấy ai, bèn nói: "Này nhé, có gì khó đâu, ai có túi chườm nóng thì mượn đi, đem cặp vào nách một lúc rồi vào đo thân nhiệt."
Cả lớp bùng nổ: "Ồ mai gót, anh Tuyển tuyệt vời!"
Làm theo kế của Phương Tuyển, không ít học sinh về nhà trót lọt.

Cả lớp chỉ còn hơn mười người.

Trần Hân vẫn không đi.

Cậu cảm thấy mình vẫn khỏe, tự dưng phải đón hai chuyến xe về thật phiền phức.

Nhà trường ít người, khả năng lây nhiễm càng giảm.

Trường học kỳ thực vẫn rất an toàn.
Trình Hâm cũng muốn mời cậu về nhà mình, lại thôi, tiếp tục ở lại trường với cậu.
Trường học phát nhiệt kế cho các học sinh ở lại trường, căn dặn mỗi người sáng thức dậy cần đo thân nhiệt.

Hôm nay, Trần Hân kẹp nhiệt kế vào nách đi chải răng.

Chải xong, cậu rút nhiệt kế ra, thoáng nhìn, bỗng trợn mắt: 37, 9 độ!
Trình Hâm đang thay quần áo, thấy Trần Hân không đeo kính mà híp mắt nhìn nhiệt kế trân trân, bên mép còn dính bọt.

Hắn bèn đưa tay rút nhiệt kế ra: "Cái gì đấy?"
Trần Hân hoảng hốt, đột nhiên nhảy hai bước ra sau.

Trình Hâm nhìn cậu, mở miệng muốn nói, Trần Hân lại che miệng mình: "Tránh, tránh xa tôi ra, tôi, tôi sốt rồi!"
Trình Hâm cúi ngay xuống nhìn nhiệt kế trong tay: 37, 9 độ.

Hắn nói: "Để xem đã nào." Nói rồi đưa tay muốn sờ trán Trần Hân.
Trần Hân bị ép đến sát tường mới dừng lại.

Trình Hâm sờ được trán cậu.

Trần Hân dở khóc dở cười: Nhiệt kế đã chỉ rõ thế mà lại..
Trình Hâm mãi chưa nhấc tay ra: "Đúng là hơi ấm.

Rửa mặt đi rồi đến phòng y tế.".

Đọc ????hêm các chươ????g mới ????ại ⩵ ????????ùm???????????? ????ệ????.v???? ⩵
Trần Hân hoang mang: "Có thể, nào là, cúm lợn, rồi, rồi không?"
Trình Hâm nói: "Bất kể thế nào cũng phải chữa trị.

Không cần lo lắng, nếu là cúm lợn thật cũng chẳng có gì to tát cả."
Trình Hâm thấp thỏm lên phòng y tế.

Giáo y đo lại, nhiệt độ còn cao hơn, đã lên 38, 1, hơi hoảng lên, bèn bảo: "Thôi, em về nhà đi." Cảm thường còn phát thuốc, chứ nhỡ là cúm lợn thật thì y cũng chả biết chữa thế nào.
Trần Hân rầu rĩ: "Em, em muốn, ở lại trường, được không?" Nhà cậu xa xôi hẻo lánh, chữa bệnh cũng chẳng dễ gì.
"Tốt nhất là em nên về, nhá.

Ở lại trường nhỡ lây cho người khác thì sao?" - Giáo y nghiêm túc nói.
Trình Hâm đưa ra các nhiệt kế của mình: "Bác sĩ ơi, em cũng sốt rồi này."
Trần Hân giật mình quay lại nhìn hắn.

"Mình lây bệnh cho cậu ấy rồi ư!" Giáo y cầm nhiệt kế nhìn, 37, 6 độ, cũng không hẳn là sốt.

Nhưng thôi, giết nhầm còn hơn bỏ sót, đã bao nhiêu đứa trốn về như thế mà.

Bèn nói: "Em cũng về luôn, nhá!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play