Vương Lăng Phong đứng nhìn cánh cửa phủ tướng quân đóng chặt trước mặt, tâm trạng khá vui vẻ.
Dù sao chuyến này cũng đã có thu hoạch hơn những lần trước, y đã có thể gặp được bảo bối, còn có cơ hội vào trong phủ tướng quân nói chút chuyện.
Đối diện với một đại tướng quân một lời không hợp liền đuổi người ra khỏi phủ của mình, y cũng không cảm thấy bất ngờ.
Tính tình của đại tướng quân, y đã nắm rõ ràng.
Vốn dĩ y đã khắc chế bản thân, lựa lời nói chuyện để không chọc tức Hà tướng quân rồi, chỉ là y vẫn lỡ lời.
Thời điểm y bị người của tướng quân tách ra khỏi bảo bối, y mới nhận ra thì đã quá muộn.
Thôi, con người thì cũng nên biết hài lòng với những gì mình đạt được.
“Thái tử điện hạ, giờ chúng ta làm gì ạ?” Phó Xuân là cận vệ thân cận của Vương Lăng Phong, thấy y cứ đứng yên nhìn cửa phủ tướng quân thì chủ động tiến lên hỏi.
Vương Lăng Phong khôi phục dáng vẻ bình thường, lạnh nhạt phất tay: “Hồi cung.”
Phó Xuân ngay lập tức phân phó kiệu, đưa y hồi cung.
Hắn ta biết thái tử điện hạ kiểu gì cũng đã có đối sách cho việc này rồi.
Điều mà khiến cả Vương Lăng Phong và Phó Xuân không thể ngờ được chính là chưa đến một ngày sau, người của Hà phủ lại tới tận cung tìm bọn họ.
Buổi sáng khi Vương Lăng Phong mới rời giường, đã thấy Phó Xuân gấp gáp chạy từ ngoài vào:
“Bẩm thái tử, đích thân Hà đại tướng quân đưa người tới, nói muốn gặp thái tử.”
Vương Lăng Phong đang ngồi ngắm hoa, thấy Phó Xuân vào báo tin vẫn vô cùng bình tĩnh.
Y nhàn nhã đứng dậy, giống như mọi thứ đều nằm trong dự đoán của y.
“Sắp xếp để Hà tướng quân chờ ở đại sảnh, một lát ta sẽ tới.”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Một tuần hương sau, Vương Lăng Phong mới xuất hiện ở đại sảnh.
Lúc này, Hà Văn Mộc đang ngồi ở vị trí dành cho khách, xung quanh ông có thêm vài ba người mặc thường phục.
Nơi này là hoàng cung cho nên ngoài Hà Văn Mộc là đại tướng quân ra, không ai được mang theo vũ khí.
Tuy nhiên khí thế của bọn họ vẫn vô cùng lớn, rõ ràng là muốn dùng khí thế để đe dọa y.
Vương Lăng Phong nhìn thấy cảnh tượng này, y vẫn bày ra dáng vẻ lạnh nhạt vô cùng bình tĩnh: “Hà tướng quân, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy?”
Hà Văn Mộc nhìn thấy Vương Lăng Phong lập tức nộ khí xung thiên.
Ông ta đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi: “Lão tướng tới để đón đứa nhỏ ngốc Hà Thiên Nhật trở về, mong thái tử điện hạ cho phép.”
Mặc dù ông ta là đại tướng quân nhưng ông ta cũng biết thế nào là chừng mực.
Nếu như đây là phủ tướng quân, ông ta làm chủ thì còn có thể mặt nặng mày nhẹ với Vương Lăng Phong.
Thế nhưng đây là cung điện của thái tử, ông ta nói gì thì cũng chỉ là thần tử.
Vương Lăng Phong cười khẽ: “Tướng quân thật biết đùa, ngài quên mất là hôm trước ta tới đón Thiên Nhật, ngài đã đuổi ta về tay không rồi ư? Thiên Nhật sao có thể ở cung của ta được.”
“Hừ, thái tử điện hạ đừng diễn nữa.
Tối hôm qua, Thiên Nhật chắc chắn đã bị ngài cho người đưa đi.”
“Ý của ngài là gì?” Vương Lăng Phong nghe tới đây thì mày lập tức nhíu lại.
Từ trong lời nói của Hà Văn Mộc, y có thể nghe ra được điều bất thường: “Thiên Nhật biến mất ư?”
Thấy thái độ này của Vương Lăng Phong, Hà Văn Mộc cũng nhận ra được điều dị thường: “Chẳng lẽ Thiên Nhật không phải ở chỗ của ngài ư?”
Hà Văn Mộc lắc đầu, khí thế của ông ta cũng giảm đi: “Không phải cậu cho người đưa Thiên Nhật đi ư?”
Không, chắc chắn là y đang nói dối.
Hà Thiên Nhật vốn là một đứa con ngoan, dù đã lớn nhưng chưa bao giờ rời khỏi phủ mà không xin phép.
Nếu như hắn biến mất khỏi Hà phủ, chỉ có thể là do y đứng đằng sau dật dây mà thôi.
Vương Lăng Phong tự nhiên biến thành người xấu: “...”
Y có điều muốn bào chữa.
“Hà tướng quân, cho dù Thiên Nhật có không xuất hiện ở Hà phủ thì người cũng không nên quy chụp trách nhiệm cho ta.
Nếu như ta thật sự muốn mang Thiên Nhật đi, ta đã mang em ấy đi từ hôm đó rồi.” Y chậm rãi giải thích.
“Ta biết bây giờ không phải lúc để giải thích, việc trước mắt cần làm bây giờ là phải tìm xem em ấy ở đâu.”
Hà Văn Mộc: “Ý ngài là ngài cũng không biết Thiên Nhật đang ở đâu?”
Quá hoang đường, chắc chắn là y giấu ông ta.
Ngoài Vương Lăng Phong ra, đứa nhỏ ngốc kia còn có thể đi tìm ai được chứ.
Ông hiểu rõ tính tình của đứa nhỏ này hơn ai hết.
Đây cũng là lý do mà mới sáng sớm ông đã đưa người tới cung của Vương Lăng Phong để đòi người.
Mặc dù ông luôn muốn chiều theo mong ước của con trai nhưng những việc trái luân thường đạo lý này, ông ta không thể bỏ mặc hắn.
Không thể để hắn đã sai lại càng sai.
“Ta đã hiểu rồi, nhưng Thiên Nhật thật sự không ở chỗ ta, nếu tướng quân không tin có thể tự mình xem.” Vương Lăng Phong cũng hiểu tính cách của Hà Văn Mộc, y biết nếu ông ta không thể tận mắt xác nhận thì ông ta sẽ không tin bất kì điều gì.
Vương Lăng Phong đã nói như vậy, có cho Hà Văn Mộc thêm mười lá gan ông ta cũng không dám cho người khám xét hoàng cung.
Dù ông ta có là đại tướng quân đi chăng nữa, ông ta vẫn không có quyền này.
“Nếu như Thiên Nhật không có ở đây, vậy thì ta đành cáo từ.
Xin lỗi vì để chuyện nhà của thần ảnh hưởng đến thái tử điện hạ.”
“Chuyện nhà tướng quân cũng là chuyện của ta, huống hồ chuyện này còn liên quan đến Thiên Nhật.
Tướng quân yên tâm, ta sẽ cho người tìm kiếm Thiên Nhật với người, nếu có tin tức gì của em ấy ta nhất định sẽ cho người báo với tướng quân.”
Hà Văn Mộc không còn lựa chọn nào chỉ có thể rời đi: “Chuyện của nhà ta không phiền thái tử quan tâm.
Nếu như Thiên Nhật không có ở đây, vậy ta không làm phiền thái tử nghỉ ngơi nữa.”
Nói rồi, ông ta lập tức mang theo người của mình rời đi.
Vương Lăng Phong hướng mắt nhìn theo bóng lưng của Hà Văn Mộc, trong mắt tràn đầy sự phức tạp.
Phó Xuân đứng thẳng bên cạnh y, chờ đợi.
“Chúng ta cũng nên bắt tay vào tìm bảo bối thôi!”
Hà Văn Mộc kéo người trở về phủ, đùng đùng tức giận.
Phu nhân của ông ta bởi vì bệnh nặng mà mất sớm, ông ta lại không muốn lấy thêm người mới cho nên bình thường chuyện trong nhà đều do đứa con thứ hai của ông ta quản lý.
Mỗi lần chinh chiến sa trường trở về, nếu như người khác được phu nhân đón cửa thì ông ta lại được đứa con thứ hai của mình thay mẫu thân làm điều đó.
Lần này cũng vậy, ông ta vừa đưa người về đến phủ là đã thấy Hà Chiến Ý đứng trong viện chờ đợi.
Thấy ông trở về, Hà Chiến Ý lập tức chạy ra: “Phụ thân, người vừa đi đâu vậy?”
Hà Văn Mộc không trả lời y ngay mà đáp lại bằng một câu hỏi: “Thiên Nhật đã về chưa?”.