Tiếu Gia Thụ vất vả chịu đựng tới giờ trưa, đang chuẩn bị tìm một quán cà phê nghỉ ngơi bỗng bị Phương Khôn gọi lại, nói là Quý Miện mời ăn bữa cơm. Cấp trên hẹn, sao Tiếu Gia Thụ có thể từ chối, khi đã đến chỗ cần đến, nhất thời sắc mặt thay đổi.
Thân là ảnh đế, Quý Miện ra vào đều là nơi cao cấp có tính riêng tư mạnh. Phòng ăn này nổi danh đẳng cấp quốc tế, bếp trưởng Michelin ba sao tự mình lâm trận, mùi vị rất tuyệt. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cái thứ trước mặt - bò bít tết chín năm phần... Tiếu Gia Thụ trạch liền tù tì mấy tháng, mỗi ngày ăn khoai tây chiên, mì ăn liền, đồ ăn cay và các loại ăn vặt khác, trong miệng mọc lên bảy tám cái loét, mỗi ngày uống nước thôi đã là cực hình, càng khỏi nói ăn thịt. Y có thể tưởng tượng, khi miếng thịt bò khó nhai khô queo này vào miệng, chạm vào chỗ lở, lở, lở.... Đảm bảo sảng khoái lên thiên đường luôn.
Làm một người chức nhỏ mới vào, lại ở trước mặt Boss, Tiếu Gia Thụ miễn cưỡng đè xuống sự sợ hãi khoang miệng bị lở, run rẩy gắp miếng thịt bò vào miệng, cố gắng mà nhai, mà nuốt như bình thường. Y tưởng mình che giấu rất tốt, nhưng từ góc nhìn của Quý Miện và Phương Khôn mà nói, vẻ mặt y như ăn thuốc độc.
"Bò bít tết không hợp khẩu vị ư?" Quý Miện ôn thanh hỏi.
"Không, mùi vị rất tuyệt!" Tiếu Gia Thụ vội vã xua tay, sau đó mạnh mẽ nuốt miếng thịt còn chưa nhai xong xuống, đôi mắt lẫn lông mày đều nhăn thành một nắm.
Quý Miện: "..."
Phương Khôn cười giảng hòa: "Uống rượu không? Vang đỏ nhà hàng này rất tốt, cậu thử chứ?"
Rượu? Cái thứ vào miệng một cái liền biến thành axit sunfuric ăn mòn lở loét, cái thứ hành hạ người ta đến không còn muốn sống? Trong lòng Tiếu Gia Thụ rưng rưng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười nhạt: "Tuyệt, cảm ơn anh Khôn."
Phương Khôn rót cho Quý Miện và Tiếu tiểu thiếu gia một ly vang đỏ, đang chuẩn bị dựa vào phẩm rượu để nói đến chuyện kí kết, liền thấy Tiếu tiểu thiếu gia lộ ra vẻ mặt dữ tợn, sau đó nhanh chóng cúi đầu.
"Sao vậy? Rượu cũng không hợp khẩu vị?" Quý Miện mỉm cười nhìn y.
"Không! Rất, hợp, khẩu, vị!" Tiếu tiểu thiếu gia đã đau đến nói cũng không nổi, gương mặt anh tuấn so ra còn đen hơn đít nồi.
Quý Miện: "..."
Phương Khôn cười ha ha: "Tuyệt thì uống nhiều một chút." Dứt lời lại rót thêm cho Tiếu tiểu thiếu gia một ly.
Tiếu Gia Thụ đến chết cũng sĩ diện cảm thấy mình sống một ngày còn hơn một năm, tay cầm ly rượu cũng run lên. Y xin thề, chỉ cần y còn sống đi ra khỏi nhà hàng, sau này sẽ không bao giờ ăn đồ ăn liền nữa. Khi nội tâm Tiếu Gia Thụ đang mãnh liệt phát tín hiệu SOS thì, một người phụ nữ trung niên cỡ bốn mươi tuổi đi tới, đầu tiên bắt chuyện với Phương Khôn Quý Miện, sau đó vô cùng thân mật nặn nặn khuôn mặt Tiếu Gia Thụ: "Tiểu Thụ Miêu, về nước cũng không đi thăm dì Tô một chút?"
"Dì Tô? Dì cũng ăn cơm ở đây?" Tiếu Gia Thụ suýt nữa mừng đến phát khóc, vội vã đứng lên cho người phụ nữ một cái ôm con gấu, đang muốn giới thiệu với những người đang ngồi, liền nghe dì Tô hung hăng nói: "Tiểu Khôn, chị mượn người chút nhé, hai người ăn đi, chị mời."
"Ai da chị Tô, này sao được?" Phương Khôn còn muốn khách sáo vài câu, người phụ nữ đã lôi Tiếu tiểu thiếu gia đi, chỉ để lại chỗ trống cùng một ly rượu đỏ nhợt nhạt.
"Thậm chí Tô Thụy Tiếu Gia Thụ cũng biết, mạng lưới giao tiếp thật hùng hậu!" Phương Khôn nốc một hớp vang đỏ, chầm chậm nói: "Xem ra em không kí cậu ta được rồi. Mà thôi như vậy cũng không sao, tính khí thối nát, kĩ xảo yếu kém, quản lý cảm xúc không được, khó hầu hạ, ăn bữa cơm này rồi, em đã có thể dẹp ý định lúc trước. Cậu ta như vậy, muốn nổi thì dễ, nhưng muốn lâu dài thì khó, tùy tiện tham gia một chương trình thực tế, liền lộ ra nguyên hình, sau đó sẽ đen thành tường."
https://hyukieleesj1398.wordpress.com/
Quý Miện không đáp, chỉ nhẹ nhàng lay động ly rượu. Trong phòng ăn cao cấp, ăn bò bít tết và uống rượu đỏ, không ai quấy rầy mới là điều lý tưởng nhất.
"Lại nói, em cũng không thích rước một tổ tông về. Theo anh lâu rồi, dẫn người mới cũng có chút không quen." Phương Khôn cắt một miếng bò để vào trong miệng, nhất thời hưởng thụ nheo lại mắt: "Ăn ngon, nhất định là lưỡi Tiếu Gia Thụ hư rồi."
Một bên khác, Tiếu Gia Thụ đi theo Tô Thụy vào phòng riêng, lập tức lộ ra vẻ mặt đau khổ: "Dì Tô, mau cho con một ly nước súc miệng!"
"Sao vậy?" Tô Thụy vội vã cầm ly nước trên bàn lên.
"Miệng con bị lở, vừa nãy uống rượu." Tiếu Gia Thụ súc miệng xong nước mắt cũng chảy ra, nhìn qua không khác nào bị oan ức, chọc Tô Thụy cười ha ha không ngừng. Bà đã từng là quản lý của Tiết Miểu, sau đó hai người hùn vốn mở một công ty giải trí, mấy năm trước còn cùng nhau lên kế hoạch tổ chức cuộc thi tìm kiếm tài năng, mở ra thị trường tìm kiếm tài năng nóng hừng hực khắp cả quốc nội, giúp công ty đứng vững trong giới giải trí. Bàn về quan hệ, hai người còn thân hơn chị em ruột, Tô Thụy lại là người theo chủ nghĩa độc thân, không kết hôn không sinh con, nên con trai Tiết Miểu không khác gì con trai bà.
Bà nhìn Tiếu Gia Thụ lớn lên, đương nhiên vô cùng quan tâm y, lập tức kêu trợ lý xuống quầy mua thuốc, lại giáo huấn đám nhân viên một trận, dặn y chú ý thân thể, xong xuôi mới bắt đầu dò hỏi công việc.
"Căn bản bọn họ không sắp xếp công việc cho con, coi con là trang trí." Tiếu Gia Thụ có chút tủi thân, sau đó nhe răng trợn mắt húp một hớp súp kem nấm. Vừa nãy y đã muốn ăn canh, nhưng Quý Miện lại rất bá đạo, nói là mời khách, nhưng lại chọn hết tất cả, căn bản không cho y một chút quyền lợi nào.
"Vậy dì nói với Tu Trường Úc một chút." Tô Thụy lập tức lấy điện thoại.
"Đừng đừng mà." Tiếu Gia Thụ vội vã ngăn cản: "Con là người mới, bọn họ không tin tưởng năng lực của con nên mới như vậy. Dì Tô, nếu dì để chú Tu ra mặt, đồng nghiệp sẽ càng xem thường con. Nhất định con sẽ nỗ lực học tập, chăm chỉ làm việc, có việc cướp làm, dần dần mọi người sẽ biết, cũng sẽ chầm chậm tiếp nhận con. Đây là giai đoạn mà người mới nào cũng phải trải qua, con có thể làm tốt."
Tô Thụy nhìn y lộ ra vẻ mặt tiếp nhận sứ mệnh thần thánh, bỗng đỡ trán cười lên: "Tiểu Thụ Miêu, sao con lại ngọt như vậy? Đừng ở Quan Thế XXX nữa, tới chỗ của dì đi."
"Không được, mẹ cũng đã nói với chú Tu hết rồi, không thể không giữ lời. Công việc là chuyện rất nghiêm túc, sao có thể nói đổi là đổi." Tiếu Gia Thụ vừa lắc đầu vừa húp canh.
"Được, Tiểu Thụ Miêu của chúng ta đã trưởng thành thành đại thụ che trời rồi." Tô Thụy yêu thương xoa xoa đầu y, dặn dò: "Chiều nay con tới công ty dì chơi chút đi. SUPER thế hệ mới vào trận chung kết rồi, rất tuyệt vời."
"SUPER thế hệ mới" là chương trình át chủ bài mà công ty giải trí Tô Thụy và Tiết Miểu hùn vốn mở ra, tìm kiếm tài năng khắp cả nước, sức ảnh hưởng rất lớn, tổ chức hai năm một lần. Lần này là Thụy Thủy hợp tác cùng Quan Thế, mức độ rầm rộ khỏi bàn, một khi phát sóng liền được mấy nhà đài mua lại, bùng nổ đến không thể nổ hơn. Ngay cả Tiếu Gia Thụ mới về nước cũng biết được một ít thông tin về "SUPER thế hệ mới".
"Nhanh vậy đã tới vòng chung kết? Vài tập lúc trước con còn chưa coi xong." Tiếu Gia Thụ cũng không biết kiểu nói chuyện của mình làm người khác rất mệt tim.
Cũng may Tô Thụy hiểu rõ tính cách y, không cho rằng ngỗ nghịch: "Trận chung kết lúc nào cũng gây cấn nhất. Con đến xem, dì sẽ chuẩn bị ghế khách quý cho con, người đợt này đều rất tuyệt."
"Không được ạ, con phải làm việc. Con là trợ lý Quý Miện, không thể đi." Tiếu Gia Thụ trịnh trọng từ chối. Thân là người mới chức nhỏ, y cũng không thể ba ngày đánh cá hai ngày nghỉ.
Tô Thụy đỡ trán: "... Quý Miện cũng tới, cậu ta là ban giám khảo trận chung kết."
"Há, vậy còn tạm được. Khỏi chuẩn bị ghế khách quý cho con, con đứng bên cạnh chỗ ban giám khảo là được rồi, lỡ Quý Miện có chuyện gì cũng có thể tìm con." Tiếu Gia Thụ nghiêm túc suy nghĩ một chút, xong mới đồng ý.
Tô Thụy: "..."
Ngày đầu tiên không có việc gì làm cứ thế trôi qua, buổi chiều ngày thứ hai, quả nhiên Quý Miện dẫn Tiếu Gia Thụ đi tới trụ sở Thụy Thủy. Làm một công ty mới hưng thịnh không được mười năm, nhưng thành tích của Thụy Thủy đã vượt qua rất nhiều công ty lâu đời khác, chễm chệ trên ba vị trí đầu. Trụ sở chính nằm ở trung tâm thành phố, mà trận chung kết thì được tiến hành ngay sân vận động bên cạnh, sức chứa có thể lên đến 50,000 người.
"Anh Quý phải đi trang điểm, cậu ngồi chỗ này chờ một chút, đừng chạy lung tung." Phương Khôn nói với Tiếu tiểu thiếu gia, mà đối phương vẫn còn nhìn trái nhìn phải, xem từng người từng người vào cổng.
"Vâng ạ." Tiếu Gia Thụ ngồi dựa vào sofa, trong đầu vẫn còn xúc cảm dư lại khi nhìn thấy sân khấu lớn lúc nãy: Thật là cao, thật là rộng, người bên dưới chen chúc đông nghìn nghịt, nếu đứng ở trên hát một bài sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ? Nhưng Tiếu Gia Thụ chỉ có thể ảo tưởng, đời này y cũng không thể nào biết được đáp án.
Tựa hồ Quý Miện rất mệt mỏi, vừa nhắm mắt lại liền chợp mắt. Động tác của chuyên viên trang điểm càng thêm cẩn thận, ngay cả hơi thở cũng chậm hơn rất nhiều. Nửa giờ sau, sân khấu được chuẩn bị xong, ban giám khảo long trọng xuất hiện, nhóm thí sinh bắt đầu biểu diễn.
Quả nhiên Tiếu Gia Thụ đứng bên dưới bục ban giám khảo, chen cùng một chỗ với đám nhiếp ảnh gia. Phương Khôn thì ngồi vị trí nơi phía sau bục ban giám khảo, hơi nghiêng về trước một chút liền có thể trao đổi với Quý Miện. Thí sinh có thể vào được trận chung kết thực lực rất mạnh, biểu diễn cũng rất đặc sắc, khán giả liên tiếp sôi nổi rít gào vỗ tay ầm ầm, làm nóng bầu không khí.
Tiếu Gia Thụ bị bầu không khí truyền nhiễm, không khỏi kéo lỏng caravat, đôi mắt luôn trầm tĩnh tức thì tỏa ra ánh sáng nóng rực. Y thích cảm giác này, giống như máu huyết đều đang sôi trào, đầu óc ào ào muốn phá băng nứt ra.
Thí sinh cuối cùng lên sân khấu, vẻ ngoài cô ta rất đẹp, phong thái yếu đuối, nhưng lúc cất lên tiếng hát liền phát ra nội lực, âm thanh ẩn chức cảm xúc cứng rắn, trầm thấp mà cao vút. Cô là thí sinh mạnh nhất, tuyển chọn còn chưa kết thúc đã có được rất nhiều fans, coi như không giật được quán quân, tiền đồ cũng một mảnh sáng lạn.
Khán giả càng thêm mãnh liệt, gần như muốn lật tung trời, nhưng Tiếu Gia Thụ lại sửng sốt, cặp mắt trừng trừng nhìm chằm chằm cô gái, vẻ mặt khó lường. Xuyên qua âm thanh đặc biệt này, y bị kí ức xưa cũ, thứ khó có thể quên nhất, thứ không thể tả nhất - bao trùm.