Vì không quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, Tu Trường Úc nhanh chóng dẫn Tiếu Gia Thụ ra về, các vị cạo gội cũng lục tục tạm biệt. Phương Khôn tiễn người đến cửa thang máy, sau khi trở lại bắt đầu nhổ nước bọt: "Anh nói rốt cuộc tên Tiếu Gia Thụ kia có lai lịch gì? Gặp được chị Lam, anh Quách cũng không thèm bắt chuyện, lại còn đeo kính râm, coi cái giá còn lớn hơn Tu tổng. Vừa nãy cậu ta ngồi kế anh, một câu an ủi cũng không nói, mặt còn thúi như vậy, em rất muốn đánh cho vài cái. Không muốn đến thì đừng đến, cần gì phải miễn cưỡng? Đám trẻ bây giờ đúng là càng ngày càng không lễ phép!"

Quý Miện lấy điện thoại ra nhìn một chút, thở dài nói: "Có một số người không thể nhìn bề ngoài. Sở dĩ người ta mang kính râm là vì khóc sưng mắt, không nói lời nào là vì cảm xúc tệ. Đừng dùng suy đoán của mình mà đánh giá người khác lung tung, vậy là không công bằng, cũng không chính xác."

Phương Khôn cực kì kinh ngạc: "Aizz, sao anh lại nói đỡ cho cậu ta? Không phải anh rất ghét tiểu tử chết dẫm đó hả?"

Quý Miện lau mặt, ngữ khí bất đắc dĩ: "A Khôn, tôi già rồi, cũng có lúc nhìn lầm."

"Già cái gì mà già, anh mới ba mươi hai tuổi, tha hồ vùng vẫy. Anh cũng không đi con đường giống các thần tượng tiểu thịt tươi phải dựa vào khuôn mặt và tuổi tác, anh là phái thực lực chính tông, gừng càng già càng cay. Em nói anh giải nghệ sớm vậy làm gì? Chỉ bằng kĩ xảo của anh, quất thêm mười năm, hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề." Phương Khôn tiếc hận nói.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play