Tác giả: Danh Vi Đê Điều (Điệu Thấp Danh Tiếng)

Edit: Mun1911

Wattpad Mun1911

Lúc này đầu óc Bùi Tư Đình đã loạn thành một nồi cháo rồi thập cẩm, cố gắng tìm từ ngữ để phản bác Trì Tang, lại phát hiện hắn nói không có một câu nào không phải sự thật.

Chu Vũ Hinh – người mà mình cảm thấy thập toàn thập mỹ, hóa ra lại là người kém cỏi như vậy sao? Bùi Tư Đình mê mang.

Hệ thống lúc này đang ở bên cạnh kích động thúc giục: "Chủ nhân, mau mau mau! Lạc ấn trong đầu cô ấy đã buông lỏng rồi, ngươi mau nắm chặt thời gian dùng khí vận đào nó ra đi!"

Trì Tang lập tức nói: "Phải làm như thế nào?"

Hệ thống kích động xoa xoa hai bàn tay: "Ngươi duy trì tiếp xúc thân thể với cô ấy là được, còn lại để ta làm!"

Trì Tang nhìn người phụ nữ dáng người đầy đặn trước mắt, giãy dụa rối rắm một hồi mới tiến lên túm tóc cô.

Nhìn thoáng qua biểu tình hoảng sợ của người phụ nữ, Trì Tang làm ra biểu tình ác độc của nhân vật phản diện, cười nhạt nói: "Bỏ Chu Vũ Hinh sang một bên, chúng ta nói về vấn đề của cô đi - tôi nhớ, cô phải nuôi hai đứa con đúng không? Hai năm trước cô đã ly hôn với chồng, mẹ cô còn mắc bệnh tiểu đường nghiêm trọng. Một khi cô ngồi tù, có nghĩ tới bọn họ sẽ sống như thế nào không?

Nhất thời xúc động dẫn đến mất việc, còn phải đối mặt với tai ương lao ngục, cô có cảm thấy hối hận không?"

Bùi Tư Đình chán nản cúi đầu, trong lòng hối hận đến xanh ruột: Cô nghĩ mãi mà không hiểu, sao mình lại xúc động làm ra loại chuyện bốc đồng này? Chu Vũ Hinh kết hôn, cũng là kết hôn với người khác! Sao cô lại giống như bị quỷ ám, khăng khăng một mực với cô ta như vậy chứ!

Bùi Tư Đình tự hỏi bản thân xong, ngẩng đầu nhìn thấy Trì Tang vẫn còn túm tóc của mình, nhất thời có chút khó chịu: Người này bị làm sao vậy? Cũng đã được một lúc lâu rồi, túm tóc đến nghiện rồi sao!

Trong không gian tinh thần.

Trì Tang tức giận thúc giục hệ thống: "Hệ thống, xong chưa?"

Hệ thống: "Nhanh thôi nhanh thôi! Chủ nhân kiên trì thêm một chút!"

Trì Tang vẻ mặt khó chịu: "Chậc, làm nhanh lên! Duy trì tư thế này ta rất xấu hổ!"

Hệ thống: "Phụt! Chủ nhân, hiện tại nhìn ngươi giống như đàn ông xấu xa khi dễ phụ nữ..."

Trì Tang: "Ngươi nói lại xem!"

Hệ thống lập tức sợ hãi nhận lỗi: "Chủ nhân, ta sai rồi!"

Ở thế giới hiện thực, Trì Tang lấy điện thoại di động đã bị tịch thu của Bùi Tư Đình ra, cười nham hiểm: "Cô nói xem, em gái Chu kia nếu biết cô vì cô ta mà mất việc, sẽ có phản ứng gì?"

Bùi Tư Đình theo bản năng đưa tay muốn cướp lại, nhưng không cướp được liền lập tức phản xạ có điều kiện cầu khẩn: "Đừng nói cho cô ấy biết, Vũ Hinh ôn nhu thiện lương như vậy, cô ấy mà biết nhất định sẽ tự trách chết mất!"

Trì Tang nhướng mày: "Ồ? Chúng ta thử xem sao!" Nói xong, điện thoại cũng đã kết nối thành công với Chu Vũ Hinh.

"A lô? Chị Bùi, có chuyện gì sao?" Thanh âm ôn nhu của Chu Vũ Hinh truyền đến.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Chu Vũ Hinh, Bùi Tư Đình đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất, không khống chế được nói: "Vũ Hinh... Chuyện chị đặt máy ghi âm ở văn phòng Lâm tổng bị phát hiện rồi, Lâm tổng nói muốn báo cảnh sát, hu hu hu..."

Chu Vũ Hinh tức thì cả kinh: "Cái gì! Sao chị có thể làm loại chuyện này, chị Bùi?"

Bùi Tư Đình càng thêm thương tâm: "Chị... chị muốn giúp em tìm hiểu tin tức của Lâm tổng. Vũ Hinh, chị chỉ muốn giúp em, không ngờ lại như vậy......"

Giọng nói Chu Vũ Hinh lập tức trở nên rất tự trách: "Cái gì, cư nhiên là như vậy sao? Xin lỗi chị, em thật sự không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như thế, đều là em liên lụy chị!"

Chu Vũ Hinh nói một hồi liền bật khóc: "Nhưng mà... dù sao chị cũng là nhân viên kỳ cựu của công ty mà! Chị chẳng qua chỉ muốn giúp em tìm hiểu tin tức, Lâm tổng sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà báo cảnh sát chứ? Hu hu hu... Chị Bùi, về sau chị phải làm sao bây giờ?"

[Quy tắc trà xanh số 4: Lời nói châm ngòi ly gián nhất định phải xen lẫn những câu quan tâm đối phương trong đó.]

Sau khi hai người cùng nhau khóc một hồi, Trì Tang không kiên nhẫn cúp điện thoại.

Bùi Tư Đình lau khô nước mắt, vẻ mặt có chút đắc ý: "Cậu xem, Vũ Hinh lương thiện cỡ nào, quan tâm tôi nhiều lắm, tôi biết cô ấy sẽ không mặc kệ tôi mà!"

Trì Tang như cười như không cười liếc nhìn cô một cái: "Ồ? Vậy cô ta quan tâm cô thế nào? Khơi thông quan hệ cho cô, thông báo cho người nhà, cho cô vay tiền tìm luật sư, hay là tìm Lâm tổng cầu tình?"

Lời nói của Trì Tang giống như một chậu nước lạnh, trong nháy mắt dập tắt cảm động trong lòng Bùi Tư Đình.

Đúng vậy, từ đầu tới cuối Chu Vũ Hinh một mực cường điệu sự vô tội và áy náy của cô ấy, hữu ý vô tình đem lửa giận của mình chuyển hướng sang Lâm Cừ, nhưng không có bất kỳ biểu hiện thực chất nào. Cô ấy thậm chí không hỏi một câu về tình cảnh hiện tại của mình thế nào, có bị đánh đập hay chịu tội không, bên cạnh có người thân hay không.

"Chủ nhân, xong rồi tốt rồi! Lạc ấn của Chu Vũ Hinh đã được thanh trừ toàn bộ!" Hệ thống lúc này cũng vừa vặn hoàn thành nhiệm vụ.

Trì Tang lập tức buông tay một cách tự nhiên, dang hai tay ra, lắc đầu nói với Bùi Tư Đình: "Rơi hai giọt nước mắt, nói vài câu xin lỗi đã bị dỗ đến xoay quanh - cô cũng hơn ba mươi tuổi rồi, sao còn ngây thơ như vậy?"

[Quy tắc trà xanh số 12: Chậm chạp trì độn, ngay thẳng, không có mắt, nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ sao nói vậy là thứ có thể bảo vệ ngươi.]

Liếc mắt nhìn người nào đó ủ rũ, Trì Tang hảo tâm an ủi: "Thế nhưng, cô cũng đừng quá khổ sở. Cô ta không biết tình huống cụ thể của cô, cũng có lẽ là do EQ thấp nên không nghĩ tới những điều này thôi!"

Bùi Tư Đình hoàn toàn tỉnh táo lại không tiếp lời Trì Tang, tự giễu nói: "Không, cô ấy không thể không nghĩ tới! Tôi coi cô ấy giống như chị em ruột, chuyện gì cũng nói với cô ấy, biết tôi ly hôn mang theo hai đứa con, cô ấy còn rất đồng tình an ủi tôi rất lâu."

EQ của nữ nhân kia làm sao có thể thấp được, phải nói là rất cao, bằng không làm sao có thể mới quen biết được vài ngày đã đem cô dỗ đến đào tim móc phổi? Bình thường tặng chút điểm tâm, món quà nho nhỏ, vừa đến thời khắc mấu chốt liền lui về phía sau, đây là biết mình không còn giá trị lợi dụng, không đáng để cô ấy giành giật đi!

Nghĩ vậy, Bùi Tư Đình bụm mặt khóc thảm thiết: "Tôi... Tôi bị Chu Vũ Hinh lừa, cô ta một mực lợi dụng tôi!"

"Máy ghi âm cũng là cô ta ám chỉ tôi gắn, toàn bộ gánh nặng trong nhà, chỉ có một mình tôi làm việc kiếm tiền, chồng cũ lại một thời gian dài không gửi tiền trợ cấp nuôi con, tôi không có tiền hối lộ nhân viên thông tin, chỉ có thể cùng anh ta..."

Nói đến đây, tâm trạng Bùi Tư Đình càng kích động, gần như sụp đổ: "Tôi cư nhiên vì cô ta mà bò lên giường đàn ông xa lạ! Tôi cần cù chăm chỉ làm việc, thật vất vả phấn đấu đến vị trí thư ký tổng giám đốc, sự nghiệp vừa mới thăng tiến thì lại phát sinh ra chuyện như thế này! Cuộc đời của tôi đều bị cô ta hủy hoại rồi!"

Trì Tang thương hại nhìn cô, trong lòng cảm khái lược đoạt giả thật sự là hại người không ít.

Trong cốt truyện mà Thiên Đạo suy tính ra, sau khi Bùi Tư Đình gắn máy ghi âm ở công ty nếm được ngon ngọt, rất nhanh lại lắp đặt thêm máy nghe trộm, camera lỗ kim và các thiết bị gián điệp khác.

Dưới sự xúi giục của Chu Vũ Hinh, cô từ đơn thuần nghe lén tin tức xuất hành của Lâm Cừ, phát triển thành không từ thủ đoạn đe dọa dụ dỗ quản lý cấp cao của công ty xuống nước, đánh cắp bí mật thương mại quan trọng của công ty.

Sau khi sự việc bại lộ, Lâm thị bởi vì thông tin cơ mật bị tiết lộ phải chịu tổn thất cực lớn. Bùi Tư Đình bị kết án hơn mười năm tù, sau khi cô vào tù, cả nhà già trẻ lớn bé nhất thời không còn cơm ăn áo mặc.

Khi đó Chu Vũ Hinh đã thành công kết hôn với Lâm Cừ, cô ta chạy đến ngục giam thăm Bùi Tư Đình, đầu tiên là áy náy tự trách mình vì đã 'không thể thuyết phục' được Lâm Cừ buông tha mở một con đường sống, sau đó lại thề nhất định sẽ chiếu cố tốt một nhà già trẻ của Bùi Tư Đình.

Tám năm sau, rốt cục Bùi Tư Đình cũng được ra tù sớm, lúc ấy đã là cảnh cửa nát nhà tan: Mẹ cô bởi vì không có tiền chữa bệnh, sau khi cô vào tù nửa năm đã qua đời.

Hai đứa trẻ được đưa đến chỗ cha bọn chúng, một đứa vì không có người quản thúc, lúc đi ra ngoài nghịch nước rơi xuống hồ chết đuối, đứa còn lại vì bị cha và mẹ kế coi thường, tốt nghiệp trung học cơ sở liền ra ngoài làm công, ở công trường xây dựng xảy ra tai nạn lao động, không lâu sau cũng không còn.

Lúc này Chu Vũ Hinh đã đá Lâm Cừ và kết hôn cùng Lục Minh Sanh. Cô ta khóc sướt mướt nói với Bùi Tư Đình: Lâm Cừ không cho cô đi chăm sóc người nhà Bùi Tư Đình, chỉ cần cô có hành vi tiếp tế bọn họ, Lâm Cừ liền đánh cô.

Bản thân cô cũng không chịu nổi nữa mới ly hôn, Lâm Cừ cũng không chịu buông tha người nhà Bùi Tư Đình, thừa dịp cô và Lục Minh Sanh chưa chuẩn bị, phái sát thủ đi dìm chết đứa con trai út, tai nạn của đứa con trai cả cũng là bút tích của Lâm Cừ.

Dưới sự mê hoặc của Chu Vũ Hinh, Bùi Tư Đình hai bàn tay trắng đem tất cả lửa giận đều phát tiết lên người Lâm Cừ, cô chạy đến Lâm thị tạt axit sulfuric vào Lâm Cừ. Sau khi thất bại lại dùng dao đâm bị thương mấy nhân viên công ty bao gồm cả Lâm Cừ.

Một giám đốc điều hành cấp cao chết vì vết thương quá nặng, cứu chữa không có hiệu quả, Bùi Tư Đình bị kết án tử hình. Chu Vũ Hinh lại giả mù sa mưa vào thăm tù, rơi vài giọt nước mắt hối hận, rất nhanh được giới truyền thông ca tụng thành một người phụ nữ "Hữu tình hữu nghĩa" thời đại mới.

Sau khi xem xong cuộc đời làm bia đỡ đạn đầy bi thảm của Bùi Tư Đình, trong lòng Trì Tang khẽ động, nói với cô: "Cô Bùi, cô có bao giờ nghĩ tới tại sao cô lại làm ra hành động thiếu sáng suốt như thế không? Cô tự hỏi bản thân xem, cô là một người hồ đồ như vậy sao?"

Lời nói của Trì Tang khiến Bùi Tư Đình sửng sốt, cô lập tức nhớ lại một loạt chuyện mình làm gần đây, càng nghĩ càng không hiểu: Sao mình lại đối xử tốt với Chu Vũ Hinh giống như bị mỡ che mất não vậy? Loại trà xanh như cô ta, rõ ràng là loại người mình ghét nhất mới đúng!

Thấy trên mặt đối phương lộ ra vẻ sợ hãi, Trì Tang nghiêm túc lừa dối: "Cô Bùi, theo suy đoán của tôi, Chu Vũ Hinh hẳn là một nhà thôi miên. Cô ta thôi miên cô, cho nên mới khiến cho cô làm ra những hành động trái với lẽ thường này!"

Bùi Tư Đình giật mình hoảng sợ: "Thôi...Thôi miên?"

Đồng thời trong lòng lập tức tin tưởng lời nói của Trì Tang: Đúng vậy, nếu như không phải trúng thôi miên, làm gì có cách nào khác giải thích được những chuyện xảy ra với mình! Mình biến thành như vậy, nhất định là tiện nhân Chu Vũ Hinh này giở trò quỷ!

Trì Tang lập tức trấn an cô: "Cô không cần lo lắng, vừa rồi tôi đã giúp cô giải trừ thôi miên, về sau cô sẽ không bị Chu Vũ Hinh khống chế nữa!"

Bùi Tư Đình nhớ lại, đúng là sau khi tiếp xúc với Trì Tang mình mới tỉnh táo lại, nhất thời cảm kích nhìn hắn bằng ánh mắt biết ơn.

"Tuy nhiên, việc cô đặt máy ghi âm trong phòng làm việc của Lâm tổng là một loại hành vi phản bội, cho nên... dù chúng tôi không giao cô cho cảnh sát, công việc của cô ở Lâm thị cũng không giữ được!"

Nghe Trì Tang nói thế, đôi môi Bùi Tư Đình mấp máy, cuối cùng thở dài: "Tôi hiểu, Lâm tổng có thể không báo cảnh sát, tôi đã rất cảm kích rồi!"

Trì Tang thấy cô cũng không biện minh cho mình nhiều, không khỏi âm thầm gật đầu: Người này có thể dùng.

Hắn lập tức dùng giọng nói tràn ngập mê hoặc: "Cô Bùi, Chu Vũ Hinh lợi dụng cô nhiều như vậy, cô không muốn trả thù cô ta sao? Nếu cô nguyện ý đến chỗ cô ta nằm vùng – tôi hứa, cô sẽ nhận được một khoản tiền thù lao kha khá..."

"Vừa có thể báo thù cho mình, lại vừa có thể giải quyết cảnh tài chính túng quẫn. Nhất cử lưỡng tiện, cớ sao không làm?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play