Trà Cúc Dưa Leo

"Nam nam thụ thụ bất thân, đừng động thủ động cước." Lý Tỉ rút tay lại, ngồi xổm trong góc vẽ một vòng tròn.

Bị Ngụy Vũ viết chữ cậu nắm hờ bàn tay, như lo lắng sẽ bóp nát chữ bên trong. 

Lòng bàn tay ngứa, tâm cũng ngứa.

Lý Tỉ lắc lắc đầu, liều mạng nhắc nhở chính mình --

Không thể!

Không thể sáng ba chiều bốn được!

Y còn phải đợi ai kia trở về, thổ lộ với hắn nữa!

Tóm lại là ngoan.

Không còn kêu la để đi ra ngoài.

Ngụy Vũ lấy mắt nhìn, cười khẽ ra tiếng.

Trong chính điện không đủ ánh sáng, u ám u ám, chỉ có con trùng nhỏ kia là có màu sắc tươi sáng. Làm hắn...... Không khỏi mà muốn trêu chọc y.

Có người vội vàng tới, nhìn thấy Ngụy Vũ, lo lắng nói: "Người hầu Phúc vương bị bắt, bị cho là thủ phạm chính khiến Thụy Vương té ngựa, thánh nhân cấp triệu tập người Đại Lý Tự đến điện Thần Minh để thẩm vấn—"

"Ai?! Ai bị bắt?" Lý Tỉ đột nhiên nhảy dựng lên.

Người nọ hoảng sợ, ngơ ngẩn nói: "Không... Đặng Hình, hình như gọi là như vậy."

"Này rõ ràng là nhằm vào ta." Lý Tỉ cười lạnh một tiếng, nắm lấy thắt lưng của Ngụy Vũ, "Ta cùng đi với ngươi"

Ngụy Vũ gật gật đầu, cũng không có ngăn cản y.

Người tới lại vẻ mặt khó xử: "Thánh nhân vừa nói, để hạ quan đến gọi ngài..."

Ngụy Vũ bình tĩnh nói: "Không sao, ta sẽ giải thích với thánh nhân."

Người tới không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.

Có Ngụy Vũ chống đỡ, Đại Lý Tự cho dù có sụp đổ cũng không thể đánh trúng hắn.

Trên đường, hắn kể ngắn gọn về những gì đã xảy ra.

Đầu tiên Đại Lý Tự tra ra Đại hoàng tử té ngựa là bởi vì vì chiếc vòng vàng trên yên ngựa bị lỏng. Sau đó, người ta tìm thấy một chiếc kim thêu ở lớp xen kẽ của yên ngựa, chính chiếc kim này đã khiến ngựa của Đại hoàng tử sợ hãi và ném hắn xuống ngựa.

Vốn dĩ, chiếc kim này có thể giải thích là do Tú Nương bất cẩn, nhưng chiếc kim này đã bị tẩm độc nên không thể là tai nạn được. Chất độc trên đầu kim không đủ giết người nhưng sẽ khiến ngựa phát điên, chỉ đủ ngụy trang thành một vụ tai nạn ngoài ý muốn.

Mà phó an bộ kia, chính là người hầu của Lý Tỉ —— Đặng Hình đích thân tròng lên yên ngựa cho Đại hoàng tử.

"Đặng Hình ngu ngốc kia, tại sao lại chạm vào yên ngựa của đại huynh chứ? Tám phần là bị người ta lợi dụng rồi." Lý Tỉ hướng tới giữa không trung kêu một tiếng, "Tiểu Tiêu."

Một tiếng răng rắc vang lên, cành cây khô bị giẫm nát, bên người Lý Tỉ nhiều thêm một người.

Hồ Kiều mặt không biểu tình, nhưng trong đôi mắt lạnh lùng của nàng lại hiện lên một tia khó chịu —— không nên chỉ quan tâm đến tư thế mà không nhìn vào cành cây!

Lý Tỉ vỗ vỗ nàng vai, ""Đã rất tốt rồi, ngươi không thể quá khắt khe! Vậy ngươi đi tìm tên ngốc Đặng Hình kia đi, hỏi hắn xem chuyện gì xảy ra—nhân tiện, mẫu thân cùng a tỷ thế nào?"

"Không thành vấn đề, Thái hậu nương nương đến rồi."

Lý Tỉ nhẹ nhàng thở ra, xua xua tay, "Đi đi!"

Cho đến khi bóng dáng Hồ Kiều biến mất trên tường, tiểu quan dẫn đường vẫn còn ngơ ngác.

Ngụy Vũ cũng có chút kinh ngạc: "Nàng vẫn luôn theo ngươi?"

"Chỉ có ở bên ngoài, vào đại sảnh ta sẽ không đi theo. Tiểu Tiêu... Không thích những nơi có mái nhà."

Ngụy Vũ nghe được sự chần chờ trong lời nói Lý Tỉ, không còn thắc mắc nữa.

Nói chuyện xong, đã đến điện Thần Minh.

Thánh nhân ngồi ở vị trí chính, một tay chắp trên bàn, một tay xoa xoa thái dương, sắc mặt trầm xuống như nước, khiến người trong điện sợ đến im bặt.

Sự xuất hiện của Lý Tỉ gây nên một chút náo động, đặc biệt là những quan viên của Thụy Vương phủ, có người trừng mắt nhìn y, có người cười lạnh, tựa như đã quyết định đầu y sẽ không an toàn.

Trước đây cho dù không đối phó được Phúc vương phủ, những người này cũng không dám lộ mặt. Nhìn thấy thánh nhân lúc này chỉ nói chuyện với Ngụy Vũ mà không để ý tới Lý Tỉ,  sắc mặt đắc ý lập tức lộ rõ ra.

Ngụy Vũ đã cứu được đại hoàng tử, đây là công lao to lớn, về sau sẽ có chiếu chỉ khen thưởng Ngụy Vũ. Chỉ cần Thụy Vương phủ không quá ngu ngốc, sẽ gửi cả núi lễ vật tới nhà Ngụy Vũ.

Hiện tại thánh nhân chỉ là trước tiên nói với Ngụy Vũ mấy câu, để bọn hắn dự đoán phủ Phúc Vương thất thế, toàn bộ gia tộc đều bị xử tử?

Lý Tỉ mắng câu "Ngu ngốc".

Quả nhiên có chủ nhân thiển cận, có cận thị chó nô.

Nói đến đây, đại hoàng tử sẽ tận dụng cơ hội này để thu phục Ngụy Vũ sao?

Ngụy Vũ mười sáu tuổi thi đình, được Thánh nhân khen ngợi ba câu, làm quan chưa đến tám năm, được thăng từ Kinh Triệu Phủ lên đến Đại Lý Tự, phá cách đề bạt, thăng qua không biết bao nhiêu cấp, tương lai, nhập chủ Nội Các cũng chưa biết được —— nhân tài như vậy, Đại hoàng tử sẽ bỏ qua sao?

Lý Tỉ đang lơ đãng thì chợt nghe thấy thánh nhân gọi mình.

"Bá phụ, đại huynh ổn chứ?" Câu đầu tiên y nói chính là bày tỏ sự quan tâm của mình đối với Đại hoàng tử.

Quả nhiên, sắc mặt Lý Hồng tái nhợt, hắn nói: "Gãy tay, phải hai tháng mới khỏi. "

"Thương gân động cốt một trăm ngày, ít nhất đến ba tháng!" Lý Tỉ lo bản thân sẽ làm ghế cho hắn ngồi, vẻ mặt chân thành, "Chỗ con còn có một ít cao hổ cốt, là năm trước săn thú bá phụ thưởng cho con, ngày mai, không, chờ lát nữa trở về phủ con liền đem cho đại huynh."

Lý Hồng nhìn y, nhàn nhạt mà "Ừ" một tiếng.

Chỉ với một âm thanh nhẹ nhàng như vậy, một cơn bão vô hình đã nổi lên trong điện.

Phúc vương mới vừa rồi nói gì thế?

Chờ lát nữa trở về phủ...... Có thể hồi phủ, chứng minh y sẽ không bị giam giữ.

Thánh nhân đồng ý!

Không hề có ý tứ ngăn cản hoặc trách móc nặng nề, thậm chí ngay cả thái độ hoài nghi cũng chưa có!

Tất cả quan viên đều ngơ ngác nhìn nhau, kinh sợ không thôi.

Bọn họ bị Đại hoàng tử phái tới đây để thêm mắm dặm muối, bây giờ thái độ của thánh nhân... ai dám?

Lý Tỉ hung hãn không kém những người này nhưng y chỉ dùng đầu óc khi bảo vệ gia đình và bản thân, không giống như những người này, cuộc sống hàng ngày đầy rẫy những rắc rối và mưu mô, hục hặc với nhau.

Ngay khi mọi người cho rằng lần sau y sẽ biện minh cho mình thì Lý Tỉ làm theo cách trái ngược, căm giận nói: "Bá phụ nhất định phải điều tra kỹ lưỡng, ta muốn xem là ai ăn gan hùm mật gấu dám mưu hại đại huynh!"

Tra Cúc Dưa Leo

Lý Hồng hiếm hoi nở nụ cười, hỏi: "Ngươi cảm thấy, để ai đi điều tra thì được?"

"A? Muốn con nói?" Lý Tỉ vẻ mặt ngây thơ lại thêm khờ khạo, "Vậy khẳng định phải để nhị tỷ phu, chỉ có nhị tỷ phu mới có thể thiên vị, không đúng, chủ trì chính nghĩa, vì Phúc Vương phủ xóa tan nghi ngờ cho!"

Nụ cười của Lý Hồng càng sâu hơn, khuỷu tay tựa vào trên bàn, "Nếu Tiểu Bảo đã nói như vậy, vậy thì... nhất định không thể là Mẫn Chi."

Lý Tỉ lúc đầu vui mừng khôn xiết, sau đó nhăn mặt nhăn nhó, kỹ năng diễn xuất phải nói là đỉnh cao, "Vậy bá phụ còn muốn con nói......"

"Ta chính là vì muốn nhìn xem ngươi có tư tâm hay không."

"Ta đương nhiên là có, ta có một trăm tư tâm."

Lý Tỉ nghiêng người, động tay động chân nắm lấy tay áo Lý Hồng, nhẹ giọng nói: "Bá phụ,cona đều biết, Đại Lý Tự đã bắt người hầu của con, còn có người nói ' người hầu có thể làm cái gì, khẳng định là Phúc Vương sai sử '...... Con nhất định phải tát vào mặt bọn họ!"

Lý Hồng nói: "Vụ án này đã được giao cho Đại Lý Tự chủ trì, Tông Chính tự cùng nhau xử lý, hiện giờ chỉ thiếu một quan chủ thẩm. Sách Sách* ——"

(*冊冊 Ngày xưa ghép thẻ tre viết chữ thành quyển gọi là "sách", là văn thư của vua để tế thần hoặc là chiếu thư của vua để phong tặng.

Ông vua xưng chiều em thụ tới mức đặt tên chính thức và tên ở nhà cho em nó đều có ý nghĩa sâu xa liên quan đến hoàng đế, ngai vàng. Đây là tui đang spoil một cách tinh tế cho mấy bà đó nha)

Sách Sách, là tiểu tự của Lý Tỉ, mỗi lần thánh nhân kêu như vậy, không phải là Lý Tỉ gây ra họa, thì là muốn kiểm tra học tập của y.

Lý Tỉ theo bản năng rụt người lại, buột miệng nói: "Con, con, con, ngày mai con có thể đọc《 Tháng bảy 》!"

Lý Hồng giật giật khóe miệng, "Ai kiểm tra ngươi nhớ thơ hay không..."

Ghét bỏ mà xua xua tay, "Quên đi, ngươi ở đây không có việc gì làm, đi gặp tổ mẫu ngươi đi."

"Vâng!" Lý Tỉ vui vẻ mà nhảy lên, vừa lẩm bẩm vừa chạy ra ngoài, "Tới tìm tổ mẫu cầu cứu..."

Giọng nói đó không lớn, nhưng lại vừa phải, người trong cung đều có thể nghe thấy.

Lý Hồng không chỉ có không trách cứ, ngược lại còn bị y chọc cười.

Tâm tư của các liên can thần tử phập phồng.

Thánh nhân rốt cuộc là tin y, hay là nghi y?

Cho dù đại hoàng tử bị ngã ngựa thực sự không liên quan gì đến Phúc Vương, chẳng phải thánh nhân cũng nên nhân cơ hội này để lấy lại Hổ Phù của Cấm Quân sao?

Ngụy Vũ cũng đang âm thầm suy nghĩ.

Hắn chính là đang nghĩ về tên của Lý Tỉ. Tỉ*, con dấu của hoàng đế.

(璽 tỉ có nghĩa là con dấu của hoàng đế.)

Sách, chiếu thư của hoàng đế.

Là ai đã lấy cái tên này cho Lý Tỉ?

Có dụng ý gì?

***

Thiên điện, trong phòng tai khuất.

Dương Hi Hi vô cùng tức giận, gầm gừ: "Ngươi làm sao vậy? Tại sao Thụy vương lại là người ngã ngựa?"

Dương Hoài cau mày nói: "Dương Hi Hi, là ai cho ngươi mặt mũi nói chuyện với ta như vậy?'

"Ngươi biết thân phận của ta! Đối xử với Lý Mộc Cẩn như thế nào, thì cũng nên đối đãi với ta ta như thế ấy đi!" Vẻ mặt Dương Hi Hi kiêu căng.

Dương Hoài cười nhạo một tiếng, nhưng dù sao hắn cũng không vạch trần ả, chỉ không kiên nhẫn lắm nói: "Ngươi không thấy chuyện này chơi vui sao? Đại hoàng tử ngã ngựa, Thụy Vương phủ chạy thoát không được can hệ, Lý Tỉ cùng Lý Mộc Cẩn đều gặp xui xẻo."

"Chơi vui?" Dương Hi Hi tức đến bật cười, "Mưu hại thân vương, đây là tội chém đầu, toàn bộ Phúc Vương phủ đều phải gặp tai ương!"

"Yên tâm, Phúc Vương phủ sẽ không sụp đổ được, có Thái Hậu nương nương ở đây, không ai có thể chạm vào người nhà kia. Chỉ có người duy nhất có thể bị trừng phạt là ... "

Ngươi.

Dưới ánh đèn, Dương Hoài chậm rãi nhếch môi.

Dương Hi Hi đột nhiên hoảng sợ: "Ngươi nói vậy là có ý gì? Ai sẽ bị đẩy ra ngoài để chịu trách nhiệm, Đặng Hình sao?"

"Không đến hai ngày nữa ngươi sẽ biết." Dương Hoài tâm tình rất tốt, chắp tay rời đi. 

Cho đến nay, mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch của hắn. Hắn lợi dụng Dương Hi Hi, cũng không phải để giúp ả đối phó với Lý Tỉ hay Lý Mộc Cẩn, mà là để đối phó với Ngụy Vũ.

Hắn không muốn Ngụy Vũ làm con rể của phủ Phúc Vương, nên cố tình lôi kéo cả đại hoàng tử vào. Một khi vụ án được giao cho Đại Lý Tự, không cần hắn động thủ, Trịnh thiếu khanh cũng có thể đẩy đến trong tay Ngụy Vũ.

Hắn đã âm mưu bằng mọi cách có thể giúp mình sạch sẽ. Ngụy Vũ tra đi tra lại chỉ tìm thấy Dương Hi Hi cùng Dương thị mà thôi, Dương sẽ không sao, nhưng Dương Hi Hi sẽ xui xẻo, biếm làm nô lệ là điều dễ dàng.

Nếu Dương thị nhận định Dương Hi Hi là con gái ruột của mình, làm sao bà có thể buông tha Ngụy Vũ, người đã gián tiếp làm hại "con gái" của mình?

Mang mối hận thù với Phúc Vương phủ không chỉ khiến cuộc hôn nhân này bị hoãn mà sự nghiệp chính thức sau này của Ngụy Vũ cũng sẽ bị cản trở.

Ngụy Vũ ỷ vào mình học thức tốt, được thánh nhân trọng dụng liền không đem thế gia tử bọn họ để vào mắt, hôm nay, phải để hắn nhìn được thủ đoạn của thế gia mới được!

Ngụy Vũ đã sớm nhìn ra đây là một trò chơi không chỉ nhắm vào Phúc Vương phủ, mà còn có sự tham gia của hắn.

Từ sau khi chuyện xảy ra, một vị thiếu khanh khác tuyên bố hoảng loạn quá mức cáo ốm đau trở về nhà, mà Đại Lý Tự Khanh đã đi công tác và không trở lại trong vài tháng, thời gian trôi qua, vụ án này chỉ rơi vào hắn.

Nếu hắn phát hiện ra sự thật, quả thực cùng Phúc Vương phủ có quan hệ, thế tất sẽ đắc tội với Phúc Vương phủ; giúp Phúc Vương phủ tẩy thoát hiềm nghi, lại sẽ đắc tội Đại hoàng tử.

Dù sao thái độ của các quan của Thụy Vương cũng rất rõ ràng, bất kể chuyện này có liên quan gì đến Lý Tỉ hay không, bọn họ cũng sẽ dùng nó để làm ầm ĩ, vì hổ phù 30 vạn cấm quân thành Trường An.

Cho nên, đối với Ngụy Vũ, lựa chọn tốt nhất chính là tự bảo vệ mình một cách khôn ngoan như Trịnh Thiếu Khanh.

"Nguyên nhân đều đã chuẩn bị xong, chẳng qua là lúc đó ngươi cũng có mặt, cứu được đại hoàng tử, nên chuyện này tránh đi." Tiêu Tử Duệ thấp giọng nói.

Ngụy Vũ xoa xoa hổ khẩu, ánh mắt tối sầm.

Hắn biết rất rõ, cho dù không có hắn, cũng sẽ có những quan thần có năng lực khác điều tra, chỉ cần Lý Tỉ thật sự vô tội, thánh nhân sẽ không làm gì y.

Chẳng qua, vụ án này có thể trở thành cuộc tranh giành quyền lực...

Ngụy Vũ hơi hơi gật đầu.

Trước giữ được mình rồi lại nói sau.

Tiêu Tử Duệ mỉm cười đấm hắn một cái: "Ta biết ngươi không phải tiểu tử ngu xuẩn."

Ngụy Vũ không để ý tới hắn, lực chú ý đặt ở trên người Lý Tỉ, sắc mặt ủ rũ, bước chân vội vã, cùng ngày thường hoạt bát, vô ưu vô lự rất là bất đồng.

"Ngụy huynh, Thư Vân, Vũ ca ca, các ngươi phải giúp ta." Lý Tỉ nắm lấy đai lưng Ngụy Vũ quơ quơ.

Ánh mắt Ngụy Vũ dừng một lát, thói quen giật thắt lưng khi bất đồng ý kiến ​​này chỉ dành cho hắn thôi, hay cũng là đối với người khác cũng thế?

Còn có, "Tật xấu" thuận miệng làm nũng này......

Trà Cúc Dưa Leo




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play