"Tiếp theo đây là tiết mục đàn piano kết hợp với hát của hai em Cố Thường Hi và Tần Minh đến từ lớp 11-3.

Bài được biểu diễn có tên là >"
Người dẫn chương trình vừa dứt lời, ở phía khán đài đã vang lên tiếng vỗ tay không ngớt còn có tiếng reo hò của các nữ sinh đều gọi tên Tần Minh.
Tần Minh đưa tay ra nhìn cô đang đứng bên cạnh, cô nhìn thấy tay cậu đưa ra đặt tay mình lên tay cậu.

Cậu và cô cùng bước ra sân khấu, vừa bước ra tiếng vỗ tay và reo hò càng to hơn lúc nãy.
Người dẫn chương trình thấy tình hình như vậy thì nói: "Các bạn yên lặng nào, hãy cùng nhau xem tiết mục của hai người bạn này đem tới cho chúng ta."
Cố Thường Hi đi tới chỗ cây đàn piano, ngồi xuống ghế còn cậu thì đi tới chỗ của mình nhận lấy micro.

Cô đưa mắt nhìn cậu thấy cậu gật đầu thì bắt đầu đánh đàn, những nốt nhạc vang lên khiến cả hội trường đều im lặng lắng nghe.

Tiếp sau đó là giọng hát của Tần Minh cất lên khiến các bạn nữ phải thảng thốt vì cậu hát quá hay.
Tiếng nhạc du dương và giọng hát trầm ấm của cậu là một sự kết hợp khiến cho mọi người đều cảm thấy rất hay.

Ở dưới khán đài nhiều người lấy điện thoại ra quay lại hai người đang biểu diễn trên sân khấu.
Thục Tâm ở phía sau sân khấu nhìn hai người họ biểu diễn, nói: "Hai người họ y như là công chúa và hoàng tử vậy."
Mộng Phạn ở bên cạnh giơ điện thoại lên chụp hình hai người họ, gật đầu tán thành: "Đúng vậy đó, trông rất hợp đôi."
Lập Thành cầm lấy ly nước uống nhìn họ biểu diễn trên sân khấu nói: "Xem ra lần này vận đào hoa của Tần Minh và Hi Hi sẽ tăng lên cho xem."
Bách Khanh đút hai tay vào túi cười nói: "Đây là lần đầu cậu ta tham gia biểu diễn hát, trước đây có rủ cũng không tham gia đâu."
Thục Tâm nghe vậy kinh ngạc: "Thật vậy sao?"
Mộng Phạn ở bên cạnh vừa chụp hình vừa nói: "Đúng vậy đấy, lúc cậu ấy đăng ký tham gia mình rất kinh ngạc."
Lập Thành nhìn thấy cô cứ chụp mãi thì nói: "Sao cậu không quay video hai người họ lại mà cứ chụp không vậy?"
"Video thì một lát ở trên diễn đàn của trường cũng đầy cho mà xem nên mình không cần quay chỉ cần chụp thôi."

Tiết mục kết thúc, Tần Minh đi tới đưa tay ra Cố Thường Hi đặt tay mình lên, cậu nắm lấy tay cô dẫn cô đi tới giữa sân khấu cúi người chào mọi người rồi đi vào trong.
Ở phía sau sân khấu hai người họ bước vào, Thục Tâm đi tới nhìn hai người họ nói: "Biểu diễn tốt lắm."
Mộng Phạn ở bên cạnh cầm điện thoại nói: "Lúc hai cậu kết thúc biểu diễn khán giả vỗ tay không ngừng, hai người vào đây rồi mà họ vẫn còn reo hò tên hai người ở ngoài."
Cố Thường Hi ngượng ngùng nói: "Mình cũng không nghĩ tới được mọi người yêu thích như vậy."
Lập Thành đưa ly nước sang cho hai người: "Coi như là thành công ngoạn mục."
Hai người đưa tay nhận lấy ly nước, lúc này cô mới chú ý tay hai người vẫn còn nắm chưa buông ra.

Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Tần Minh buông tay cô ra cầm ly nước uống.

Thấy cậu buông tay mình ra trong tay cô cảm thấy có hơi không quen.
Bách Khanh cầm điện thoại chạy lại nói: "Chúng ta ra ngoài kia chụp hình đi, cô chủ nhiệm đang đợi."
Họ đi ra ngoài sân trường thấy Lâm Ý đang đứng đó nói chuyện điện thoại, một lát sau thì cúp máy.

Lâm Ý thấy bọn họ thì cười nói: "Các em tới rồi à? Tiết mục hôm nay của các em làm tốt lắm."
Lập Thành cười nói: "Dạ em cảm ơn cô."
Lâm Ý đưa điện thoại sang: "Chúng ta chụp một tấm hình làm kỉ niệm nào."
Mộng Phạn gật đầu tán thành: "Dạ được cô."
Mọi người cùng nhau đứng vào nhờ một bạn ở ngoài chụp hình giúp họ.
Mấy ngày sau ở trong lớp, tiết tự học Cố Thường Hi đang ngồi giải bài tập thấy vài bạn nữ từ lớp khác tới lớp nhân lúc Tần Minh không có ở đó thì nhét thư tình vào hộc bàn cậu rồi vội vàng chạy về lớp.
Mộng Phạn ngồi bên cạnh nhìn thấy hết cảnh vừa rồi quay sang nói với cô: "Sau hôm đó, ngày nào các cậu vào lớp thì trong hộc bàn đều đầy thư và quà."
Cô tuy ngồi giải bài tập nhưng cảnh vừa rồi cũng thấy hết, cô cũng không thấy xa lạ lắm về mấy cảnh này nữa khi mấy ngày gần đây xuất hiện ngày càng nhiều.

Cô đặt bút xuống nói: "Mình không quan tâm lắm nhưng mình nhắc cậu là tuần sau thi rồi cậu cũng nên chăm chỉ học bài đi."
Mộng Phạn bĩu môi, dẹp cuốn truyện vào cặp cầm bút lên mở tập ra: "Mình biết rồi."
Cô nhìn thấy cô ấy như vậy thì bật cười, cầm lấy bình nước lên mở ra tính uống nhưng phát hiện bên trong bình đã hết nước.

Cô đứng dậy cầm bình nước ra phía sau lớp lấy nước ấm.
Lúc Cố Thường Hi lấy nước ấm xong đang tính trở về chỗ ngồi thì trước mặt xuất hiện bóng người chặn đường cô.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy một nam sinh đeo cặp kính khá dày, gương mặt có hơi ửng đỏ nhìn cô.

Cô thấy cậu cứ đứng yên đó không có ý định nhường đường, cô nói: "Mình muốn về chỗ cậu có thể nhường đường không?"
Cậu nam sinh đó nghe vậy thì vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào cô, nói: "Mình có chuyện muốn nói với cậu, Thường Hi."
"Hả? Chuyện gì?" Cô nghe vậy thì bất ngờ, nhìn nam sinh trước mắt.
"Mình thích cậu Cố Thường Hi."
Nam sinh đó vừa nói xong, mọi người trong lớp đều quay xuống nhìn hai người bọn họ xì xào bàn tán còn cô thì kinh ngạc không nói nên lời.
Cô vội vàng từ chối: "Mình xin lỗi nhưng mình không thích cậu."
Nam sinh đó nghe vậy không tỏ vẻ nhụt chí vẫn kiên định nói: "Mình biết cho nên từ giờ mình sẽ theo đuổi cậu."
Nam sinh đó nói xong mọi người trong lớp đều ồ lên một tiếng, có nam sinh khác đứng dậy nói: "Cậu được lắm đó Hứa Duệ."
Hứa Duệ nhìn nam sinh đó nở nụ cười, nghe thấy giọng nói phía sau lưng cất lên: "Cậu đang chắn đường tôi, phiền tránh sang một bên."
Hứa Duệ quay lại nhìn là Tần Minh đứng ở sau lưng cậu, tay còn đang cầm bình nước lạnh nhạt nhìn cậu.

Cậu đứng sang một bên nhường chỗ cho cậu, nói: "Cậu vào đi."
Tần Minh bước vào nhìn thấy cô vẫn còn cầm bình nước đứng đó, cậu hỏi: "Lấy nước xong chưa?"
Lúc cậu xuất hiện trong lòng cô suy nghĩ không biết cậu ấy vào lớp từ lúc nào, có nghe được những câu mà Hứa Duệ nói với cô không?
Nghe cậu hỏi như vậy cô gật đầu: "Lấy xong rồi."
"Nếu lấy xong rồi thì về chỗ đi."
"À được."

Cố Thường Hi cầm bình nước trở về chỗ ngồi của mình, len lén đưa mắt nhìn cậu lấy nước ở phía sau.

Mộng Phạn ở bên cạnh nói: "Hi Hi, thật không ngờ có người tỏ tình cậu còn tuyên bố sẽ theo đuổi cậu nữa.

Thật hâm mộ."
Nhắc đến việc lúc nãy cô càng phiền não, cô thở dài: "Mình đã từ chối nhưng cậu ấy kiên quyết như thế mình cũng không có cách nào."
Mộng Phạn vỗ vai cô: "Đừng nghĩ nhiều nữa."
Nghe tiếng động ở sau lưng, cô quay xuống nhìn cậu, cậu cứ thấy cô nhìn vào mình suốt thì ngẩng đầu lên: "Cậu có chuyện gì?"
Cô dè dặt hỏi: "Cậu...cậu vào lớp từ khi nào vậy?"
Tần Minh nghe vậy thì ngả người ra sau dựa lưng vào ghế, nói: "Từ lúc cậu ta tỏ tình cậu."
Vậy là cậu ấy đã nghe hết rồi, cũng chứng kiến hết toàn bộ câu chuyện.

Cô lúng túng giải thích: "Thật sự...mình không biết cậu ấy sẽ tỏ tình mình.

Mình thật sự-"
Không để cô nói hết câu, cậu lấy chai sữa chua ra áp vào má cô: "Được rồi không cần giải thích nữa.

Sữa chua cho cậu."
Cố Thường Hi cảm nhận được vị lạnh lạnh trên má từ chai sữa chua truyền tới, cô nhận lấy: "Cảm ơn cậu."
Bách Khanh ngồi bên cạnh đang chơi game, hỏi: "Nhưng mà sao cậu lại cố gắng giải thích với Tần Minh vậy?"
Mộng Phạn cũng quay xuống nói: "Như là sợ cậu ấy hiểu lầm."
Cô nghe họ nói vậy thì gương mặt ửng đỏ, nói: "Không, không phải như các cậu nói."
Nói xong cô cầm chai sữa chua quay lên, nhớ đến câu của hai người họ nói lúc nãy cô cũng không biết tại sao lúc đó lại vội vàng giải thích với cậu.

Cô ảo não mở chai sữa chua ra ngồi uống vẫn còn đang suy nghĩ chuyện lúc nãy.
Tần Minh nhìn cô cong khóe môi, tuy lúc nãy thấy cảnh tượng đó tâm trạng có không vui.

Nhưng lúc nãy thấy cô giải thích với cậu, tâm trạng cũng tốt lên.

Bách Khanh ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của cậu, ghé sát hỏi: "Cậu có chuyện gì mà vui vậy?"
Cậu cũng chẳng thèm nâng mắt lên nhìn: "Không phải chuyện của cậu, lo mà làm bài."
Giờ nghỉ trưa ở nhà ăn, Mộng Phạn bưng khay cơm đi tới bàn trống ngồi xuống nói: "Hi Hi, Thục Tâm ở đây."
Hai người bọn cô nghe tiếng kêu thì bưng khay cơm đi sang ngồi xuống.

Thục Tâm nhìn khay cơm của mình, nói: "Cũng may lúc nãy mình tới sườn xào chua ngọt vẫn còn."
Mộng Phạn gật đầu: "May thật đó, lần sau cậu nhớ chạy xuống xếp hàng một chút nếu không sẽ hết."
Cố Thường Hi ngồi ở giữa ảo não nhìn khay cơm của mình: "Lúc tới lượt mình chỉ còn có một chút sườn xào chua ngọt."
Hai người họ nghe vậy đều nhìn vào khay cơm của cô, đúng là ít thật chỉ vỏn vẹn một hai cục.

Thục Tâm nói: "Để mình chia bớt sườn xào chua ngọt sang cho cậu."
Mộng Phạn cũng cầm đũa lên nói: "Mình cũng vậy."
Cô thấy lòng tốt của hai người họ như vậy thì rất ấm lòng nhưng cô biết hai người họ cũng thích món này, cô lắc đầu từ chối: "Hai cậu cứ ăn phần của các cậu đi không cần chia sẻ cho mình đâu."
Lúc này đối diện Cố Thường Hi có bóng người ngồi xuống, cô còn tưởng là Tần Minh nhưng khi ngẩng đầu lên thì thấy là Hứa Duệ đang ngồi đối diện cô.

Ba người bọn cô đưa mắt nhìn nhau, chỗ đó thường là Tần Minh ngồi bây giờ cậu ta lại tới đây ngồi cùng có hơi khó xử.
Hứa Duệ nhìn thấy khay cơm của cô món sườn xào chua ngọt khá ít, cậu nói: "Có phải cậu xuống xếp hàng trễ rồi nên mới không giành được món sườn xào chua ngọt rồi phải không?"
Cô gật đầu: "Đúng vậy, lúc đến lượt mình thì món đó cũng chỉ còn chút ít."
Hứa Duệ gắp đùi gà lên để vào khay cơm của cô: "Mình thấy cậu ốm nên ăn nhiều vào.

Mình cũng không giành được sườn xào chua ngọt nhưng mình có quen biết dì bán nên được dì cho thêm một đùi gà nữa.

Cậu ăn đi đừng trả lại cho mình, mình vẫn còn một cái đùi gà nữa."
Thục Tâm nhìn thấy đùi gà thì trợn mắt, cậu ta đúng thật là đang theo đuổi Hi Hi rồi.

Cố Thường Hi đang tính trả lại cái đùi gà cho cậu nghe cậu nói vậy trả cũng không được miễn cưỡng nhận lấy, cô nói: "Cảm ơn cậu."
Một giọng nói lạnh lùng nhưng quen thuộc cất lên: "Hứa Duệ cậu ngồi lộn chỗ rồi, đó là chỗ ngồi của tôi.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play