"Hôn thê gì chứ? Cô ta bây giờ đang ở cùng anh họ của em đấy!" Mẫn Doãn Kì nhíu mày nghiến răng nói với Niên Nhĩ Lạc.
Niên Nhĩ Lạc vừa nghe xong liền lập tức cứng đờ cả người, cô ngây ngốc nhìn Mẫn Doãn Kì, não nhảy số liên tục.
Cái bùng binh gì đây?!
Bạn trai cũ của em gái chính là chồng sắp cưới của bạn gái cũ của anh trai.
Nam mô.
"Nhưng cô ấy vẫn là vợ sắp cưới của anh mà.
" Niên Nhĩ Lạc rũ mắt không nhìn Mẫn Doãn Kì nữa, giọng nói có chút buồn bã.
Ủy khuất cái gì? Trưng bộ mặt này cho ai coi? Mày bỏ người ta mà Niên Nhĩ Lạc!
Mẫn Doãn Kì nghe tới đó thì thở dài, hắn cúi đầu cụng trán với Niên Nhĩ Lạc, nhỏ giọng.
"Thì hủy hôn thôi có sao đâu mà?"
"Không! " Niên Nhĩ Lạc bỗng dưng quay mặt đi, cô lắc lắc đầu sau đó đẩy hắn ra.
Vì cô biết, việc hủy hôn nào có dễ như thế?
Triệu gia thì Niên Nhĩ Lạc không biết như thế nào chứ Mẫn gia chắc chắn sẽ phản đối cho mà coi.
Bởi vì cô biết ba của hắn là một người rất cố chấp, đã vậy còn vô cùng ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn mà ngay cả con trai của mình ông ta cũng có thể xuống tay.
Năm xưa mối liên hôn đó được tạo ra nhằm mục đích chia cắt hai người, nay hủy hôn vì cô trở về thì nghe có ngang không cơ chứ?
"Em còn muốn làm sao?" Mẫu Doãn Kì cau mày tức giận nhìn Niên Nhĩ Lạc, dáng vẻ rất đáng sợ.
Niên Nhĩ Lạc có chút sợ hãi lùi về phía sau hai bước, cô nâng mắt nhìn Mẫn Doãn Kì một hồi rồi lại cúi đầu.
"Năm xưa lập hôn là vì bắt hai đứa mình chia tay mà.
Giờ hủy hôn vì hai đứa mình nối lại tình xưa chắc chắn không được đâu.
"
"Lý do của ông ta là do anh tụt hạng nên bắt chia tay mà? Giờ hết đi học rồi không lẽ còn chèn cái lý do đó vào?" Mẫn Doãn Kì thấp giọng trả lời, hắn tiến lên một bước muốn kéo Niên Nhĩ Lạc qua.
"Còn Triệu gia! ?" Niên Nhĩ Lạc mím môi.
"Khỏi lo, Triệu gia lập hôn do kinh tế thôi, Trịnh gia cũng đâu có thua Mẫn gia, họ sẽ chấp nhận thôi.
"
Tất cả khúc mắc trong lòng của Niên Nhĩ Lạc đều được gỡ sạch toàn bộ, bây giờ thì không gì có thể ngăn bọn họ đến với nhau được nữa.
Bỗng dưng Niên Nhĩ Lạc có một loại xúc động muốn bật khóc, cứ thế nước mắt cô rơi xuống, thấm ướt cả hai bên gò má.
Mẫn Doãn Kì thấy cô khóc liền bước qua kéo cô vào lòng, nhỏ nhẹ dỗ dành.
6 năm trôi đi, bao nhiêu niềm thương nỗi nhớ đều tuôn trào ra trong thời khắc này.
"Em đã đánh đuổi anh như thế! vì cái gì anh vẫn chờ đợi em chứ?" Niên Nhĩ Lạc nức nở hỏi, cô tựa đầu lên vai Mẫn Doãn Kì thút thít.
Mẫn Doãn Kì vuốt vuốt tóc của Niên Nhĩ Lạc, hắn nghiêng đầu hôn lên tóc cô, nhỏ giọng nói.
"Thật ra ban đầu anh rất hận em Niên Nhĩ Lạc.
"
Hận em vì dám bỏ anh, hận em vì dám ôm anh trai của anh một cách đầy ngọt ngào như thế, cho nên anh mới muốn trả thù cùng người con gái khác kết hôn.
Chỉ là anh không làm được, không một khắc nào anh có thể quên đi em!
"Nhưng sau đó anh đã tìm ra được toàn bộ ngọn ngành, là ba của anh bức em khiến em phải chia tay anh.
"
Hắn vừa dứt lời liền cảm nhận một trận run rẩy từ phía Niên Nhĩ Lạc.
"Anh xin lỗi em, vì đã khiến em phải chịu khổ.
" Mẫn Doãn Kì nói xong lại ôm Niên Nhĩ Lạc thêm chặt một chút.
Niên Nhĩ Lạc đột nhiên ngẩng đầu, Mẫn Doãn Kì thì cúi đầu, cả hai người nhìn nhau, sau đó cô mở miệng hỏi hắn.
"Đã 6 năm trôi qua, anh vẫn yêu em như vậy sao?"
"Ừ.
Vẫn yêu em như thế.
" Mẫn Doãn Kì cọ chóp mũi mình lên chóp mũi Niên Nhĩ Lạc, thâm tình nói với.
"Thế nếu em nói em không còn yêu anh nữa thì sao?" Niên Nhĩ Lạc mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt phủ một tầng sương mỏng, mà trong đó chỉ chứa mỗi hình ảnh của hắn.
Mẫn Doãn Kì đột nhiên mỉm cười, hắn nghiêng đầu hôn lên má Niên Nhĩ Lạc, nụ hôn nhẹ nhàng như lần đầu hắn hôn lên má cô ở góc hành lang năm đó, chất giọng trầm âm xuyên vào tâm can cô.
"Thì anh vẫn sẽ như năm đó, ngày ngày theo đuổi em, chờ em quay trở về bên cạnh anh.
"
Lúc nghe câu trả lời này, Niên Nhĩ Lạc biết rằng cô đã yêu đúng người rồi.