Niên Nhĩ Lạc bắt đầu khóa điều trị cơ thể cùng tâm lý, những ngày đầu có chút khó khăn nhưng dần về sau cô đã bắt đầu quen, cứ thế tiến triển vô cùng tốt.
Niên Nhĩ Lạc cũng dặn dò Lương Thy San là không được để lộ việc cô tự tử cho ai biết hết, còn ba mẹ Niên thì cũng không rảnh đi bàn tán việc con gái mình làm việc ngu xuẩn, cho nên việc đó cứ như vậy chìm vào quên lãng.
Thời gian trôi rất nhanh, mới chớp mắt một cái thanh xuân của Niên Nhĩ Lạc đã trôi qua một nửa.
Cơ thể của Niên Nhĩ Lạc sau bao nhiêu nỗ lực điều trị cuối cùng cũng trở lại như ban đầu, vô cùng khỏe mạnh, mà căn bệnh trầm cảm cũng được áp chế xuống, không còn dấu hiệu tái phát nữa.
Hiện tại Niên Nhĩ Lạc đã 22 tuổi, đang theo học ngành makeup.
Ban đầu khi chữa bệnh xong, Niên Nhĩ Lạc có ý định muốn về nước, tuy nhiên ba mẹ Niên lại khuyên cô nên ở lại thêm 2 năm nữa để học ngành nghề cô muốn ở đây.
Thứ nhất là điều kiện tốt hơn, thứ hai là chuyên nghiệp hơn.
Cho nên cô đã học trang điểm, đang làm thực tập tại một studio có tiếng ở Mỹ.
Còn về Mẫn Doãn Kì, Niên Nhĩ Lạc đã đem những kí ức về hắn giấu vào sâu trong đáy lòng.
Quên hắn ư? Khó lắm.
Đến nỗi đã 6 năm trôi qua mà cô vẫn không thể nào quên đi hắn.
Thầm thương trộm nhớ một người đã có vợ sắp cưới tất nhiên không phải chuyện tốt đẹp gì rồi, nhưng mà cô thật sự không thể quên đi!
Cũng có lẽ Mẫn Doãn Kì đã thương người khác rồi đi!
Niên Nhĩ Lạc, cái đồ lụy tình ngu ngốc.
[! ]
"Về nước hả? Nhưng em còn phải thực tập! "
"Anh đã xin chuyển đơn vị thực tập cho em rồi, bây giờ về nước, không có cãi.
"
Chuyện là sáng sớm hôm nay, tự dưng Trịnh Hạo Thạc không nói không rằng gọi Samie và Mei phụ dọn dẹp đồ đạc, còn anh ta thì lôi Niên Nhĩ Lạc dậy rồi cứ nằng nặc đòi về nước.
"Sao lại gấp như vậy?" Niên Nhĩ Lạc ngơ ngác nhìn hành lý của cô ở trong tay Trịnh Hạo Thạc rồi hỏi.
Trịnh Hạo Thạc để đồ đạc vào cốp xe xong mới quay đầu nhìn Niên Nhĩ Lạc, thở dài.
"Đậu phộng, tụi mình ở đây cũng 6 năm rồi, đến lúc về thôi.
"
"Liên quan cái gì? Em hỏi anh tại sao lại gấp như thế?"
"Không cần biết đâu.
" Trịnh Hạo Thạc vừa mới dứt lời liền túm lấy Niên Nhĩ Lạc kéo qua, mở cửa xe rồi ném cô vào trong, bản thân chào tạm biệt gia đình của cô hai rồi cũng lên xe, phóng đi bạt mạng.
Thề luôn, như kiểu ai giật bồ của anh ta vậy.
Vé máy bay cũng không biết đặt từ khi nào mà giờ có sẵn, tới sân bay cũng vừa kịp vào lúc tới chuyến bay, vì thế quá trình về nước diễn ra rất nhanh.
Vừa về tới sân bay bên này, Trịnh Hạo Thạc lập tức ném Niên Nhĩ Lạc cho ba mẹ Niên, còn anh ta thì gấp gáp rời đi.
Mẹ Niên cũng không quan tâm tới Trịnh Hạo Thạc nhiều lắm, chỉ chăm chú nhìn Niên Nhĩ Lạc từ đầu tới cuối, nhìn cô tươi tắn, khỏe mạnh đứng trước mặt mình thì không cầm được nước mắt, cứ thế khóc huhu rồi ôm cô vào lòng.
Niên Nhĩ Lạc cũng ôm mẹ, rồi lại ôm ba, nhà ba người lại lần nữa đoàn tụ hạnh phúc.
Ở một nơi nào đó.
"Triệu Phương Nga cô quậy có đủ chưa?" Mẫn Doãn Kì đứng nhìn cô hôn thê của mình thắt dây sắp treo cổ tự tử thì nhíu mày gằn giọng.
Triệu Phương Nga đang nước mắt lưng tròng bị Mẫn Doãn Kì làm cho đứt hết mạch cảm xúc, cô nàng quay đầu nhìn Mẫn Doãn Kì liếc xéo hắn.
"Anh thì biết cái gì? Người tôi yêu sắp về đây rồi, tôi phải giả chết để cho anh ấy đau khổ hối hận vì khi xưa dám bỏ tôi.
"
"Thế à?" Mẫn Doãn Kì hừ lạnh, nhàm chán muốn quay lưng rời đi.
Vậy mà sau đó di động của hắn bỗng nhiên run lên, hắn mở máy lên lướt nhìn qua tin nhắn, căng mắt ngạc nhiên một chút rồi lại quay đầu nhìn Triệu Phương Nga, hỏi.
"Cô còn sợi dây nào không?"
"Chi vậy?"
"Người tôi yêu cô ấy về nước rồi, tôi phải giả chết để cô ấy đau khổ hối hận vì khi xưa dám bỏ tôi.
"
"! "