Ba Niên sau khi nhận được thông báo của bệnh viện thì hấp tấp chạy tới, xem xét tình trạng của Niên Nhĩ Lạc xong rồi mới quay qua cảm ơn Mẫn Doãn Kiệt vài câu, còn muốn hậu tạ anh ta nữa.
Nhưng Mẫn Doãn Kiệt lại trưng ra dáng vẻ vô cùng khách sáo, mỉm cười vô cùng lịch sự với ba Niên, bảo với ông rằng chỉ là chuyện nên làm thôi.
Ba Niên nghe thấy thế, ánh mắt của ông nhìn Mẫn Doãn Kiệt lại càng thêm sáng rực.
Đúng là một cậu trai tốt.
Niên Nhĩ Lạc được ba Niên chăm sóc, cơ thể cũng giảm bớt đau đớn được một chút, lát sau lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Có lẽ là do dầm mưa ngoài trời quá lâu, đến nửa đêm, Niên Nhĩ Lạc bắt đầu phát sốt, ba Niên lại phải chạy qua chạy lại để chăm cô.
Niên Nhĩ Lạc hé mắt nhìn ba mình bận rộn, đáy lòng bỗng dưng nổi lên một trận xót xa.
Cũng tại mình mà ba mới khổ cực như thế này, mày đúng là cái thứ báo đời đấy Niên Nhĩ Lạc!
Phải chi mày không tồn tại...
Đầu óc vừa nảy ra ý nghĩ điên rồ đó cô lập tức giật mình, cô đưa tay vỗ vỗ mặt mình, cố gắng quên đi suy nghĩ đó, phải giữ cho bản thân tỉnh táo.
Không được nghĩ bậy bạ đâu Niên Nhĩ Lạc, không được...
[...]
Bởi vì đang phải nằm viện cho nên vào những ngày diễn ra kì thi tiếp theo, Niên Nhĩ Lạc đều vắng mặt.
Cơ thể cô trước đó đã khá yếu ớt, bây giờ lại bị đánh rồi lâm bệnh cho nên càng yếu hơn, đến đi đứng bình thường cũng khó khăn.
Cho nên Niên Nhĩ Lạc đã phải ngồi xe lăn, muốn đi đâu thì ba Niên sẽ đưa đi.
Lương Thy San ngày nào cũng đến thăm cô, cùng cô trò chuyện giải sầu.
Lạc Kim Bối thì dỗi Niên Nhĩ Lạc vì chia tay anh trai của cô nàng cho nên không tới, La Địch Noãn thì chỉ gửi lời hỏi thăm đến cô.
Không hiểu vì lý do gì, mỗi lần ngoài cửa có tiếng bước chân vọng vào, Niên Nhĩ Lạc sẽ lại bắt đầu trông mong, cuối cùng thấy được người rồi lại bắt đầu thất vọng.
Cô biết, cô đang chờ đợi Mẫn Doãn Kì tới đây.
Nhưng rồi Niên Nhĩ Lạc chợt nhận ra, mắc mớ gì Mẫn Doãn Kì phải đi thăm người đã vứt bỏ hắn cơ chứ.
Vì thế lại mỉm cười chua chát, ôm nỗi đau vào trong lòng.
Hôm đó vẫn như mọi hôm, Lương Thy San đến chơi với Niên Nhĩ Lạc, đẩy cô đi dạo trong công viên ở bệnh viện, giúp cô hưởng thụ không khí trong lành.
"Chân cậu ổn lại rồi chứ?" Lương Thy San nhìn đôi chân nhỏ nhắn của Niên Nhĩ Lạc lên tiếng hỏi.
Ngôn Tình Tổng Tài
Niên Nhĩ Lạc cũng không biết, bởi lúc bị đánh cũng có đánh vào chân, lúc gượng người chạy trốn không biết đã dồn bao nhiêu sức lực, chỉ biết khi tỉnh lại chân của cô đã yếu ớt như thế này, đi lại cũng khó khăn.
"Mình không rõ nữa."
"Vậy thì cứ từ từ, ổn rồi thì tập đi." Lương Thy San xoa xoa đầu Niên Nhĩ Lạc, cười nói với cô.
Bỗng dưng tiếng chuông di động của Lương Thy San reo lên, cô nàng lôi máy ra xem xét một chút, sau đó nghiêng đầu nói với Niên Nhĩ Lạc.
"Lạc Lạc, mình qua bên kia nghe điện thoại, cậu ở đây đợi mình nhé."
"Ừ.
Đi đi." Niên Nhĩ Lạc gật gật đầu, sau đó nâng mắt ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Trời xui đất khiến làm sao, không biết ở đâu ra tự dưng có một quả bóng bay tới đập vào đầu Niên Nhĩ Lạc, đầu óc cô quay mồng mồng, lát sau định hình lại mới hung dữ gào lên.
"Đứa nào chọi banh mất dạy thế hả?"
Một cậu nhóc mặt mày láo toét bước lại chỗ của Niên Nhĩ Lạc, cậu ta hất cằm nói với cô.
"Là tôi đấy! Thì sao? Cô què thì làm được cái gì?"
Tao đánh chết mẹ mày luôn chứ làm được cái gì hả?
Thế nhưng Niên Nhĩ Lạc chỉ mỉm cười thân thiện, cô khó khăn đứng dậy, dùng tay siết lại gõ lên đầu cậu bé sau đó nghiến răng.
"Đợi chị lụm trái banh về cái rồi hai đứa mình nói chuyện nha."
Tao lụm trái banh về rồi tao chọi chết con đ* mẹ mày luôn!
Niên Nhĩ Lạc khập khiễng bước qua bụi cây tìm banh, mắt thấy nó ở góc xa xa kia thì thở dài, mệt mỏi bước qua đó.
Bước lại gần nơi đó, Niên Nhĩ Lạc cơ hồ nghe được tiếng nói của Lương Thy San, cô nhặt trái banh lên sau đó đứng qua một góc chờ đợi bạn thân.
Lương Thy San có vẻ đang không vui, cô nàng chống nạnh giận dữ nói.
"Không được, Niên Nhĩ Lạc biết sẽ không chịu nổi mất."
Gì vậy? Có gì giấu tôi hả?
Chơi mà chơi giấu hả trời?
Lương Thy San im lặng nghe đầu dây bên kia nói, cô nàng nhíu mày càng thêm đậm, nghiến răng hét lên.
"Việc Mẫn Doãn Kì đính hôn với con kia không có liên quan đến Lạc Lạc nhà tôi, mắc mớ gì tôi phải kể cho cậu ấy?"
*Bụp*
"Niên Nhĩ Lạc!"