La Địch Noãn không biết từ khi nào đã tới, không cảm xúc cầm dao đâm vào lưng Niên Nhĩ Lạc, khiến cô ngã khuỵu xuống.
Mẫn Doãn Kì bên này đã đánh ngã Phác Trí Mẫn xong thì liếc nhìn sang Niên Nhĩ Lạc, ánh mắt hắn liền mất đi tiêu cự.
Điền Chính Quốc vốn đã xử xong Lạc Kim Bối, nhưng cô nàng này đúng là nhây, bám cậu ta không buông cho nên không thể qua bên Niên Nhĩ Lạc kịp được.
Niên Nhĩ Lạc nằm trên mặt đất, bị La Địch Noãn cắt thêm một vòng trên cổ, máu tươi chảy ra đất, nằm thoi thóp nhìn Mẫn Doãn Kì.
Điền Chính Quốc hung hăng nhào tới túm lấy La Địch Noãn, còn Mẫn Doãn Kì thì chạy tới ôm lấy Niên Nhĩ Lạc vào lòng.
"Lạc Lạc! " Sắc mặt Mẫn Doãn Kì trắng bệch, hắn run rẩy ôm cô, xé miếng vải ở tay rồi che lại miệng vết thương cho cô, nước mắt cứ thế rơi xuống.
"Đừng bỏ ta mà.
"
Niên Nhĩ Lạc đến nói cũng nói không nổi, yếu ớt nằm trong lòng Mẫn Doãn Kì, nâng mắt nhìn hắn, mỉm cười nhợt nhạt, cố gắng cất tiếng.
"Thiếp đau quá! "
Mẫn Doãn Kì nghe tới đây lại càng khóc dữ dội, hắn hôn l3n chóp mũi cô, nhỏ giọng.
"Lạc Lạc nàng sẽ không sao đâu, không sao hết.
Ta dẫn nàng đi tìm đại phu.
" Sau đó muốn bế cô đi tìm đại phu.
Sinh mạng của Niên Nhĩ Lạc đang từng chút từng chút vơi đi, cô lắc lắc đầu bảo Mẫn Doãn Kì đừng đi sau đó nép vào lòng hắn.
"Những giây phút cuối đời của thiếp chỉ mong chàng ngoan ngoãn ngồi đây thôi.
"
Sống cùng nhau hai tháng, ít nhiều cũng có cảm tình, mà đây lại là Mẫn Doãn Kì, người mà Niên Nhĩ Lạc yêu say đắm, tất nhiên là không nỡ bỏ hắn.
Sao em có thể bỏ anh lại đây một mình được chứ?
"Lạc Lạc xin nàng! "
Niên Nhĩ Lạc chỉ mỉm cười, cô khép hờ mắt, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, cuối cùng cô bất động, kết thúc sinh mạng trong vòng tay Mẫn Doãn Kì.
"Nhĩ Lạc!" Mẫn Doãn Kì hét lên ôm thi thể đã lạnh của Niên Nhĩ Lạc vào lòng.
Tiếng hét vô cùng thảm thiết, người nghe vào đều tan nát tâm can, xót xa vô cùng.
Có lẽ đời này chúng ta không có duyên rồi.
The End.
"Tiết mục Xuyên không ta gặp chàng của khối 10 và 11 xin đã kết thúc, cảm ơn các bạn đã theo dõi.
"
Sau đó một tràng vỗ tay từ phía khán giả vang lên, Niên Nhĩ Lạc từ trong lòng Mẫn Doãn Kì ngồi dậy, cùng hắn đứng dậy chào khán giả rồi lui về sau hậu đài.
"Trời ạ, Mẫn Doãn Kì, anh đi làm diễn viên được rồi đấy.
" Phác Trí Mẫn đứng cạnh Lương Thy San cười híp mắt nhìn Mẫn Doãn Kì.
Niên Nhĩ Lạc dịu dàng dùng khăn giấy lau nước mắt cho Vương gia nhà mình, cẩn thận lau lau rồi mới lấy khăn giấy ướt đi lau thuốc đỏ trên trang phục.
"Anh biết anh có tố chất rồi, khỏi khen anh.
" Mẫn Doãn Kì nhàn nhạt trả lời Phác Trí Mẫn, cũng lấy một tờ khăn giấy ướt ra rồi lau thuốc đỏ trên cổ Niên Nhĩ Lạc.
Chuyện là vào hai tuần trước, sau khi có kết quả thi xong là tuần lễ chia tay khối 12, đồng thời cỗ vũ tinh thần cho bọn họ nên khối 10 và 11 phải làm tiết mục chia tay.
Niên Nhĩ Lạc không biết vì lý do gì mà bị bế đi làm nữ chính, mà nam chính đương nhiên là Mẫn Doãn Kì.
Tất nhiên, hắn sắp đặt cả rồi.
Mẫn Doãn Kì lau xong còn hôn hôn lên má của Niên Nhĩ Lạc, mỉm cười vô cùng dịu dàng.
"Vương phi của ta đúng là tốt nhất luôn.
"
Niên Nhĩ Lạc cũng nghiêng đầu nhìn Mẫn Doãn Kì, nhướng người hôn lên môi hắn, mỉm cười ngọt ngào.
"Vương gia của thiếp cũng siêu siêu tốt luôn á.
"
Thật lòng mong rằng đôi ta sẽ mãi hạnh phúc, mãi ngọt ngào như trong thời khắc này.