"Này Điền Chính Quốc!"
Điền Chính Quốc đang cúi đầu đọc sách, nghe cô gọi thì hơi ngẩng, cậu nâng mắt nhìn cô sau đó nhàn nhạt mở miệng.
"Cậu không cần cảm ơn đâu, mình ngại lắm."
"...!Ai thèm cảm ơn cậu?! Nói đi, sao cậu dám bán bạn bè hả?"
Điền Chính Quốc hơi mỉm cười, cậu đóng sách lại, tay chống một bên má nghiêng đầu cười nhìn Niên Nhĩ Lạc.
"Chắc là cậu không biết rồi, thật ra mình theo phe anh Doãn Kì.
Dụ cậu như thế mà cậu cũng tin, cậu đúng là đồ ngốc."
"..."
Niên Nhĩ Lạc trong lòng tự thề rằng bản thân sẽ không bao giờ tin lời nói của trai đẹp nữa!
Không bao giờ!
Sau đó cô thở phì phò, tức giận nằm úp mặt xuống bàn.
[...]
Ra về, Niên Nhĩ Lạc mệt mỏi cất sách vở vào balo, cô vươn vai một cái sau đó thoải mái thở hắt ra.
Cuối cùng cũng được giải thoát khỏi ách thống trị tàn bạo của môn toán.
Thế giới lại bình yên tươi sáng rồi.
Sau đó, Niên Nhĩ Lạc tươi tắn đứng dậy, cô nghiêng người chuẩn bị ra ngoài, nhưng vừa thấy người ở ngoài, cơ thể bỗng dưng cứng đờ.
Phác Trí Mẫn đi trước, đi bên cạnh còn có thêm một cậu trai đẹp như tranh vẽ, còn người chính giữa là Mẫn Doãn Kì.
"Vương gia đến đón Vương phi, làm ơn dạt ra giùm." Phác Trí Mẫn cười cười nói
"..." Lương Thy San cậu mau ra đây mà coi crush của cậu nè.
Mẫn Doãn Kì vừa thấy Niên Nhĩ Lạc, sự lạnh lẽo xa cách liền biến thành ôn nhu ấm áp, hắn đi nhanh bước tới chỗ cô, sau đó choàng tay qua vai cô rồi ôm cô vào lòng.
"Vương phi của ta, ta đến rước nàng đây."
"..."
Mẫn Doãn Kì híp mắt mỉm cười, giọng nói mang theo dịu dàng khó thấy nói với Niên Nhĩ Lạc.
Niên Nhĩ Lạc vừa thấy hắn liền bất động, cô ngơ ngác nhìn Mẫn Doãn Kì, không biết suy nghĩ tới gì đó mà sắc mặt khẽ ửng hồng.
"Ai dạy anh mấy cái Vương phi Vương gia này thế hả?"
"Phác Trí Mẫn dạy tôi."
"Nói chuyện sao cho hợp thời hợp thế một chút đi." Niên Nhĩ Lạc chống nạnh, bắt bẻ nói.
Mẫn Doãn Kì lập tức gật đầu, sau đó cúi người xuống, cụng trán với Niên Nhĩ Lạc, nhếch môi.
"Vợ của anh ơi, anh đến rước em đây."
Niên Nhĩ Lạc không có cách nào nói chuyện quá lâu với Mẫn Doãn Kì, cô xấu hổ tránh xa vòng tay của hắn sau đó đứng lùi vào góc lớp.
.
ngôn tình ngược
Dáng vẻ dịu dàng ấm áp như ánh nắng của Mẫn Doãn Kì lập tức biến thành phong ba bão táp.
"Niên Nhĩ Lạc, nhanh bước ra đây cho tôi." Hắn lạnh giọng.
"Tôi còn phải đợi bạn nữa." Niên Nhĩ Lạc mím môi.
Mẫn Doãn Kì cực kì không vui, hắn nghiêng đầu nhìn vào trong lớp, sau đó nhíu mày.
"Tôi nói lại một lần nữa, em mau bước ra đây."
"Tôi cũng nói lại một lần nữa, tôi còn phải đợi bạn."
Niên Nhĩ Lạc vừa nói xong, phía sau lưng liền có một lực đẩy ấn cô về phía trước, cô không kịp giữ thăng bằng cứ thế lảo đảo, cuối cùng lại bay vào lòng của Mẫn Doãn Kì.
"Không cần cảm ơn mình đâu, mình ngại lắm."
Lại là Điền Chính Quốc!
Mẫn Doãn Kì cũng không đợi cho Niên Nhĩ Lạc kịp tức giận, hắn cúi người xuống sau một phát vác cô lên vai, thong thả bước đi.
"Mẫn Doãn Kì buông tôi xuống, anh buông tôi xuống." Niên Nhĩ Lạc la hét giãy dụa.
"Nói nhẹ nhàng thì em không nghe, cứ đợi tôi phải dùng bạo lực thì mới chịu." Mẫn Doãn Kì trả lời cô xong cũng không có thả cô ra, cứ như thế nhẹ nhàng đi xuống sân trường.
Ở phía sau, Điền Chính Quốc đi cùng với Phác Trí Mẫn và Kim Thái Hanh, nhàn nhạt nhìn cái cặp đôi đang náo loạn phía trước.