Niên Nhĩ Lạc thở dài, nằm dẹp ra trên giường, bĩu môi nói.
"Em chưa giải xong đề toán, u nu."
"..."
Ngộ ha?
Mẫn Doãn Kì liếc xéo Niên Nhĩ Lạc, hắn cúi người hôn nhẹ lên môi cô, chóp mũi cọ chóp mũi, cười cười.
"Em dám hù anh hả?"
"Ai hù anh? Đó là chuyện khẩn cấp đó nha."
Hắn với cô cười cười nói, vẫn giữ khoảng cách đó cho tới khi ngoài cửa có tiếng động vang lên.
"Lạc Lạc, mẫu hậu về rồi."
"?"
Bà Niên cười tươi như hoa trên tay cầm theo một phần cháo, còn lại là cơm hộp.
Cháo cho Niên Nhĩ Lạc còn cơm cho ba mẹ Niên và Mẫn Doãn Kì.
"Bé Doãn Kì, con cũng chưa ăn gì đúng không? Nhạc mẫu mua cho con nè."
"Đa tạ nhạc mẫu."
Niên Nhĩ Lạc hai mắt mở to nhìn mẹ và bạn trai của mình, không biết nên nói gì cho được.
Mẫn Doãn Kì nhận lấy hộp cơm nhưng để lên trên bàn, lại lấy hộp cháo mở ra rồi quay sang Niên Nhĩ Lạc.
"Vương phi ta bồi nàng ăn nhé?"
"Nam mô a di đà phật, đừng có dùng mấy cái này nữa!"
Ngày Niên Nhĩ Lạc quay trở lại trường đã là chuyện của một tuần sau, lần nữa biến thành người tối cổ.
Tần Hiên sau hôm cô ngã cầu thang cũng đã rút học bạ chuyển trường không học ở đây nữa.
Cặp Địch Noãn Chính Quốc thì vẫn như cũ lao đầu vào sách vở, thỉnh thoảng cần ngọt ngào thì sẽ ngọt ngào.
Lương Thy San và Phác Trí Mẫn cũng không có khác biệt gì mấy, riêng cặp Lạc Kim Bối và Kim Thái Hanh có sự chuyển biến khá phức tạp.
Lạc Kim Bối tình cờ thấy Kim Thái Hanh đi cùng một nữ sinh khác, cô nàng không vui nên đã đi gây gổ với cô ta, cuối cùng là đánh nhau.
Kim Thái Hanh biết được tin đã mắng Lạc Kim Bối tơi tả, không cho cô nàng giải thích đã ôm nữ sinh kia rời đi.
Nghe đâu hôm đó Lạc Kim Bối còn khóc nữa, cũng nghỉ học mấy hôm nay rồi.
Lương Thy San do ngồi một mình cô đơn nên đã chuyển qua ngồi cùng Niên Nhĩ Lạc, tỷ muội chia cắt bấy lâu nay cuối cùng cũng tụ họp.
"Kim Bối nói cậu ấy không kiếm chuyện với con nhỏ kia, là con kia nói khích trước nên mới bị cậu ấy đạp cho hai đạp lăn mấy bậc lầu." Lương Thy San vừa cắn hột dưa vừa nói.
Niên Nhĩ Lạc trố mắt, nghiêng đầu nhìn Lương Thy San, dáng vẻ vô cùng ngạc nhiên.
"Vậy Kim Thái Hanh vẫn không tin sao?"
"Ừ.
Anh ta nói cái con nhỏ đó mắc gì phải đi kiếm chuyện với Kim Bối, con nhỏ kia lại châm dầu vào lửa cuối cùng làm Thái Hanh giận đến mức mắng Kim Bối tan nát luôn."
"Thề.
Trí Mẫn mà mắng mình như thế mình khóc chết cho mà xem."
Niên Nhĩ Lạc mím môi lấy di động ra, mở facebook của Lạc Kim Bối ra, phát hiện cô nàng đã khóa luôn tài khoản.
Gì đây trời ơi?
Cuối cùng, do sự tò mò của Niên Nhĩ Lạc, nói đúng hơn là nhiều chuyện, cô đã đi tìm Mẫn Doãn Kì.
Cùng Lương Thy San chạy lên tầng trên, phát hiện Mẫn Doãn Kì đang nói chuyện với Kim Thái Hanh ở góc hành lang.
"Anh sẽ không vì lý do Kim Bối là em gái của anh mà mắng cậu, nên đừng bàn về việc này nữa."
"Em chỉ muốn xin lỗi em ấy."
"Thế thì đi tìm con bé đó mà xin lỗi, nãy giờ người cậu xin lỗi toàn là anh đấy."
Kim Thái Hanh sắc mặt bình thản không một chút cảm xúc, nhưng từ góc nhìn của Niên Nhĩ Lạc có thể bả vai của cậu ta đang run rẩy.
Niên Nhĩ Lạc còn đang muốn nghe thêm, phía sau lưng đã có một bàn tay chạm lên vai cô.