Những hồi ức đó khiến Niên Nhĩ Lạc bị ám ảnh, nặng đến mức khi thấy nam sinh lại gần cũng muốn phát hoảng, trải qua năm lớp 9, bệnh tình của cô mới dần tốt hơn
Đến năm lớp 10 gặp được Mẫn Doãn Kì, Niên Nhĩ Lạc mới thật sự bình tĩnh với sự gần gũi của nam sinh.
Nhưng cô gặp lại Tần Hiên, người mang đến ác mộng về tình yêu cho cô.
Cậu ta muốn cô quay về bên cậu ta, lần nữa cùng cậu ta yêu đương.
Để cô lần nữa đau khổ ám ảnh ư?
[! ]
"Chúng ta bây giờ cùng đầu thai đi, kiếp sau anh sẽ theo đuổi em, chúng ta sẽ lại yêu nhau, sẽ không còn chia cắt nữa.
"
"Cậu thả tôi ra, chết tiệt.
Cậu điên rồi!" Niên Nhĩ Lạc bị Tần Hiên ấn vào ban công, không thể giãy dụa.
Tần Hiên đột nhiên cười lớn, cậu ta nắm lấy cằm Niên Nhĩ Lạc, ép cô nhìn cậu ta.
"Đúng, Niên Nhĩ Lạc, anh điên rồi, anh thật sự điên rồi.
Nhớ em, nhớ em tới phát điên rồi.
"
"Năm đó anh sai, anh hối hận lắm rồi, vì sao em không tha lỗi cho anh chứ?"
Niên Nhĩ Lạc không muốn nói nhiều với cậu Tần Hiên, nâng chân một cước đạp lên bụng cậu ta, cậu ta nhíu mày đau đớn hơi thả lỏng lực đạo trên tay, cô nhân lúc đó chạy trốn.
Chạy đến cửa của sân thượng, Niên Nhĩ Lạc nhanh chóng cạy khúc gỗ ra, nhưng chỉ cạy được một nửa lại bị Tần Hiên ôm về quật ra đất.
Xong rồi, cột sống bất ổn rồi.
"Niên Nhĩ Lạc, hôm nay em đừng có hòng mà chạy trốn!"
"Tần Hiên cậu đi chết đi, tôi không muốn cậu, tôi ghét cậu, tránh ra!"
Tần Hiên nắm lấy mặt Niên Nhĩ Lạc, cậu ta cúi người muốn hôn lên mặt cô, nhưng bị cô nghiêng đầu né tránh.
1
Niên Nhĩ Lạc giãy dụa điên cuồng, cắn xé cánh tay của Tần Hiên khiến nó bê bết máu, nhưng cậu ta một chút cũng không phản ứng, vẫn giữ nguyên cô trong lòng.
"Niên Nhĩ Lạc cả đời này em chỉ có thể yêu tôi thôi! Em là của tôi, chỉ của tôi thôi!"
"Mày là má tao hả?" Niên Nhĩ Lạc nói liền dùng lực đập đầu bản thân vào mặt cậu ta, tiếng va chạm vang lên ai nghe cũng đau giùm.
Tần Hiên bị đập ngay mắt đau đớn buông Niên Nhĩ Lạc, cô lại lần nữa chạy về phía cạy khúc gỗ ra, lần này thành công.
Sau đó cô đưa tay mở chốt cửa, muốn bỏ chạy.
Nhóm người Mẫn Doãn Kì đang kéo người lên, cho nên bây giờ bọn họ vẫn chưa lên tới, Niên Nhĩ Lạc mở xong chốt cửa thì khoảng cầu thang vẫn chưa có ai, cô muốn thật nhanh bỏ chạy.
Nhưng Tần Hiên nào có cho phép, cậu ta dùng toàn bộ sức lực chạy tới túm lấy Niên Nhĩ Lạc.
Chỉ là, cậu ta hụt tay, không bắt được mà đẩy ngã cô.
Niên Nhĩ Lạc bị đẩy mất trớn, cô đạp hụt một bậc thang cứ thế ngã lăn xuống, đầu đập chân cầu thang sau đó bất tỉnh
Tần Hiên thẫn thờ nhìn Niên Nhĩ Lạc nằm bất động ở chân cầu thang, máu từ từ lan ra cả mặt đất, cậu ta hoảng hốt chạy xuống ôm cô lên, máu của cô thấm ướt cả áo đồng phục của cậu ta.
Ngay lúc này, người của Mẫn Doãn Kì cũng lên tới, chỉ là hắn đã chậm một bước.
Hắn đi tới góc cầu thang, bao nhiêu giận dữ đều biến thành sự sợ hãi tột cùng, hắn nhìn cô nằm bất động trong lòng Tần Hiên, cả người hắn cũng lạnh toát.
Tần Hiên lau đi nước mắt muốn ôm Niên Nhĩ Lạc chạy xuống nhưng đã bị nhóm của Mẫn Doãn Kì chặn lại, Mẫn Doãn Kì cướp Niên Nhĩ Lạc về tay mình sau đó quay đầu chạy nhanh xuống, còn Tần Hiên để đàn em của hắn lo.