Hứa Ngôn đến nhà Trình Thanh đón em trai trở về sau khi vở diễn nhạc kịch kết thúc.
Chỉ là mới không gặp một lúc thôi, cậu ta vẫn có thể nhận ra được ở Hứa Quân Triệt có chút gì đó đã thay đổi.
Chẳng hạn như việc nó tự tiện nhận quà Trình Thanh đưa mà không thèm hỏi ý kiến của anh trai. Dù cho hai người bọn họ vốn chẳng hề quen thân trước đó.
Chẳng phải có bệnh tâm lí sao? Hay tất cả chỉ là giả vờ?
Hứa Ngôn cứ mãi suy nghĩ đến chuyện này suốt dọc đường đi, thế nên hai người một lớn một nhỏ cũng chẳng giao tiếp gì nhiều. Sau khi về đến nhà, cậu ta dựng xe đạp bên ngoài sân, âm thầm nhìn theo bóng lưng đứa nhỏ vừa vào trong phòng cất cặp sách, đôi mắt vốn nhu hoà như nước hồ thu chợt trở nên ngưng trọng, sâu bên trong đã không còn sót lại chút độ ấm nào.
... Là chuột thì chỉ nên chui rúc trong bóng tối, tốt nhất đừng bao giờ khao khát những thứ không thuộc về mình!
_____
Hứa Quân Triệt vừa ra khỏi phòng đã không tìm thấy túi đồ ăn Trình Thanh cho nó đâu.
Kì lạ, rõ ràng nó đặt trên cái bàn ở phòng bếp mà...
Tim đứa nhỏ đập thình thịch, bất đắc dĩ chạy đi tìm quanh nhà, dạo này thời tiết bắt đầu oi bức, nếu không kịp bỏ vào tủ lạnh thì kem trong đó sẽ chảy ra hết.
Người kia sẽ không vì thế mà giận nó chứ?
Sau khi kiểm tra khắp nơi cũng không thấy, Hứa Quân Triệt chợt nhớ vừa rồi Hứa Ngôn cũng có mặt ở đó, thế là quyết định đi hỏi thử anh trai, có thể anh trai đã giúp nó đem cất chỗ khác cũng nên.
Hứa Quân Triệt vừa xoay lưng một cái, cảnh tượng chợt bắt gặp qua ô cửa sổ đối diện khiến cả người nó đột nhiên cứng đờ.
Đám trẻ tụ tập chơi gần khoảng sân trống đang chia nhau túi đồ ăn vặt, thằng nhóc béo tranh được nhiều nhất, lớn tiếng gào to 'tất cả đều là của tao', mà mấy đứa con nít bên cạnh cũng không chịu thua, ồn ào muốn giành thứ ngon nhất về phía mình.
Cùng lúc đó, Hứa Ngôn nhàn nhã từ bên ngoài cửa bước vào.
Hứa Quân Triệt ngây ngốc nhìn đối phương. Trong phút chốc, nó không có cách nào tin tưởng suy đoán vừa hiện lên trong đầu.
"Anh hai... Túi đồ em vừa đặt trên bàn, anh có thấy đâu không?" Trải qua một hồi do dự, đứa trẻ dường như vẫn chưa hết hi vọng, liền quyết định mở miệng hỏi. Không khó để nhận ra đáp án của vấn đề này vô cùng quan trọng đối với nó.
Hứa Ngôn khẽ nhướng mày, 'à' một tiếng, sau đó cười như không cười, đáp: "Anh biết em nể mặt Trình Thanh nên mới nhận mấy thứ đó, nếu không thích ăn mà giữ lại thì phí lắm."
Cậu ta đến bên cạnh vỗ nhẹ vào vai Hứa Quân Triệt, dịu dàng tri kỉ nói: "Lần sau không cần phải tự ép buộc bản thân. Trình Thanh là người bạn thân thiết nhất của anh, cậu ấy sẽ hiểu thôi!"
Nắm tay của Hứa Quân Triệt hết cuộn chặt bên người rồi lại thả lỏng, tuy nhiên chỉ trong phút chốc lại điều chỉnh chính mình thành bộ dáng ngoan ngoãn để lấy lòng anh trai: "Dạ."
"Đói lắm rồi phải không? Anh vào hâm nóng lại thức ăn, giờ này ba mẹ cũng sắp về rồi." Hứa Ngôn chuyển đề tài, không để ý đến Hứa Quân Triệt nữa mà đi thẳng vào phòng bếp.
Hứa Quân Triệt lại nhìn ra hướng cửa sổ, liền thấy thằng nhóc béo ú đang cầm cây kem ăn ngon lành, túi đựng đồ Trình Thanh đưa cho nó cũng bị vứt xuống dưới đất, trống không.
Thứ thuộc về nó vốn đã ít ỏi, tại sao còn muốn cướp đi?
Các người dựa vào đâu? Dựa vào cái gì??
Đáy mắt Hứa Quân Triệt dần trở nên sâu thẳm, cơ hồ có một loại sắc xanh kì dị, tựa như đôi con ngươi chợt loé lên trong đêm đen của loài sói hoang, hoàn toàn rũ bỏ chiếc mặt nạ ngây thơ vô hại của một đứa bé trai vừa lên tám.
________
"Lớp phó ơi, lớp phó à..."
"Cho tớ mượn sách bài tập Toán đi mà... Tớ đảm bảo chỉ chép có một chút xíu thôi, trước khi vào tiết sẽ trả lại cho cậu nha!"
Trình Thanh vốn dĩ định ngó lơ cái tên cùng bàn vẫn chứng nào tật nấy kia, thế nhưng kết quả là anh đã đánh giá thấp sự kiên trì của đối phương.
"Mượn của tôi đi."
Đúng lúc đang định đưa cho xong chuyện, một giọng nói bất ngờ xen vào khiến Trình Thanh dừng động tác. Người vừa mới đến chống một tay lên bàn, thứ nằm trong tay còn lại chính là quyển sách bài tập Toán trong truyền thuyết!
"Oaa, cứu tinh của tôi! Cảm ơn c..." Nam sinh ngồi kế bên Trình Thanh vui vẻ nhận lấy từ tay người nọ, cho đến khi nhìn thấy cái tên nằm trên nhãn vở, nụ cười tươi rói chưa được 5s đã tắt ngúm.
Nam sinh giật thon thót, ngẩng phắt đầu lên nhìn đối phương.
"Á, là Hứa Ngôn sao..." Hiện thực trước mắt khiến nam sinh chết trong lòng nhiều chút, sao hôm nay cậu ta lại xui xẻo thế này!! "Như vậy không tốt lắm đâu, trả, trả cậu nè..."
"Đừng khách sáo, mượn của tôi hay của lớp phó học tập đều như nhau cả mà." Hứa Ngôn tỏ vẻ thản nhiên nói.
Giống mới là lạ đó!
Huhu, chẳng lẽ chỉ có cậu ta mới thấy lớp trưởng vốn chẳng hiền lành vô hại như mọi người tưởng tượng sao? Cái gì mà ấm áp ôn hoà như gió xuân, bạn đã thấy gió xuân nào khiến người ta rợn tóc gáy chưa?
"Hê hê! Đùa thôi, đùa thôi, tớ mà lại làm mấy việc như chép bài người khác ư? Sao có thể không làm mà đòi có ăn chứ, các cậu nói có đúng không? Hê hê..."
... Có gì vui đâu mà cười?
Hệ thống chứng kiến một hồi cũng đâm ra hoang mang, hay là do nó không get được trò đùa của loài người nhỉ?
Trình Thanh ngồi hóng chuyện một bên, bị nó hỏi đến bèn lắc đầu nói: "Mày không cần hiểu đâu, cứ hồn nhiên làm hệ thống đi."
Hệ thống: Thế cậu hiểu bọn họ đang giỡn cái gì à?
"Không."
Hệ thống:???
"Vậy nên tao sẽ hồn nhiên làm người."
...
Cái tên ký chủ này lại như thế nữa rồi!!!
Hiện tại vẫn còn đang trong giờ nghỉ giải lao. Sau khi dặn dò nam sinh hoàn thành bài tập đúng kì hạn, Hứa Ngôn tiện thể mượn luôn chỗ ngồi của đối phương.
"Chiều nay không có tiết, đội bóng rổ trường ta có trận đấu giao hữu với bên trường B, cậu tham gia không? Nghe nói bọn Văn Kiệt đang muốn tính sổ với cái đứa ném bóng trúng cậu bữa trước." Nhắc đến chuyện này, Hứa Ngôn còn có vẻ hơi bất đắc dĩ: "Tớ cản không nổi tụi nó."
"Uầy, tính ra hôm đó tớ cũng hơi sơ suất." Trình Thanh nghĩ chắc do số mình nhọ hay gì đó mới xuyên đúng vào ngay lúc đấy, dù sao cũng không thể đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu người ta được. "Đã như vậy, chiều nay cứ hẹn với bọn họ đi, lâu rồi không vận động cũng ngứa tay ngứa chân."
"Được thôi!" Hứa Ngôn vui vẻ đáp, sau lại đột nhiên nảy ra ý kiến: "Hay là tan học sang nhà tớ nghỉ trưa nhé, rồi đến giờ hẹn chúng ta cùng đi chung cho tiện?"
Trình Thanh nghe xong, bất giác liếc sang thanh hảo cảm đã sắp chạy được phân nửa, lập tức gật đầu không chút do dự!
Quá được ấy chứ!
Trừ cái hôm nghỉ lễ đầu tiên, mấy ngày tiếp theo cho đến lúc bọn họ bắt đầu đi học trở lại, ngoài việc liên lạc với nhân vật thụ chính cũng tức là bạn thân của nguyên chủ ra, Trình Thanh vẫn chưa gặp lại Hứa Quân Triệt lấy một lần.
Đã qua hơn một tuần rồi chứ ít gì! Khoảng thời gian đó đủ để hệ thống càm ràm anh muốn cháy cái lỗ tai. Đâu phải Trình Thanh không muốn cố gắng? Chỉ là đôi khi cần phải có thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Giờ thì khỏi phải nói, thời của anh đã tới!
Tan học, Trình Thanh theo đúng hẹn đi cùng Hứa Ngôn. Trên đoạn đường về tia thấy có cửa hàng tiện lợi, anh bèn tấp vào mua đầy một túi đồ ăn nhỏ.
Hứa Ngôn nhìn cái túi kia một lúc, nụ cười trên khuôn mặt thanh tú hơi cứng lại, dường như cũng đoán ra được Trình Thanh muốn đem những thứ này cho ai.
"Nhà cậu có em trai, lâu lâu tới thăm phải mua chút quà mới đúng!"
"Ừm, nhưng lần sau đừng tốn kém như vậy, Quân Triệt nó không quá để ý chút chuyện nhỏ này đâu." Hứa Ngôn thoạt nhìn vẫn giống như thường lệ, vỗ vỗ vai cậu bạn thân của mình: "Đến chơi là tốt rồi."
Nghe những lời này phát ra từ miệng nhân vật thụ chính, Trình Thanh bỗng thấy hơi chột dạ.
Aizz, chỉ trách cả động cơ lẫn mục đích của anh đều không đơn thuần như Hứa Ngôn nghĩ.
Hệ thống: Ký chủ, cậu vẫn chưa bỏ đi cái ý tưởng dùng đồ ăn để lừa con nít sao?
"Sao phải bỏ chứ, tao thấy hợp lí mà."
Hệ thống: Nhưng Hứa Quân Triệt không phải đứa con nít bình thường! Hắn ta là nhân vật chính công đó, IQ 200 sao có thể bị mấy chiêu trò này của cậu dụ dỗ được? Nghĩ cách khác đi!
"Cái gì mà IQ 200, mày có nói quá không thế?" Trình Thanh sờ mũi, giở giọng trấn an: "Tạm thời dùng đỡ cách này, không hiệu quả thì chuyển sang kế hoạch B."
Hệ thống: Oaa, không ngờ luôn đó ký chủ, cậu có cả phương án dự phòng nữa sao?
Xem ra nó đã trách nhầm người này, suốt thời gian qua toàn bị cái bộ dáng cà lơ phất phơ kia của anh đánh lừa, quên mất mình đã từng chứng kiến Trình Thanh giảo hoạt đến mức nào.
Sau khi tiêm liều thuốc an thần cho hệ thống xong, Trình Thanh quay sang ngắn dài trò chuyện cùng Hứa Ngôn, chẳng mấy chốc hai người đã đến nơi.
"Ủa, Ngôn dẫn bạn về chơi hả con?" Một người phụ nữ đi ra từ trong bếp, có lẽ bà nghe tiếng mở cửa nên mới thử ra ngoài nhìn.
"Vâng dì." Hứa Ngôn đáp.
"Chào dì, con là Trình Thanh ạ."
Người phụ nữ trước mặt mảnh mai thanh tú, khuôn mặt dịu dàng đoan trang, tuy đã ngoài 30 nhưng trông vẫn còn rất trẻ.
Xinh đẹp như thế này, chắc chắn là mẹ của Hứa Quân Triệt.
"À, hoá ra là con sao? Dì có nghe hai anh em nó nhắc đến. Nào, hai đứa mau mau vào nhà nghỉ đi, dì nấu cơm sắp xong rồi."
"Vâng, bọn con xin phép về phòng trước." Ngữ khí tuy nhẹ nhàng nhưng có chút xa cách, Hứa Ngôn dẫn Trình Thanh về phòng mình như thường lệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT