Ông Hứa bị một thanh sắt ở công trường rơi trúng từ trên tầng 10, hiện đang được phẫu thuật trong phòng cấp cứu.
Hứa Ngôn nói qua điện thoại, rằng tối nay cậu muốn ở lại qua đêm xem tình hình, nếu Trình Thanh phải đi thì sẽ để dì Lâm về nhà với Hứa Quân Triệt.
Tiếng khóc sụt sùi của người phụ nữ vọng lại từ đầu dây bên kia, tiếp theo đó là tiếng bước chân, có lẽ Hứa Ngôn vừa di chuyển sang nơi khác để nghe điện thoại.
"Không, tớ báo với người nhà rồi, đêm nay sẽ ngủ lại với nhóc Triệt, cậu với cô cứ ở lại xem chú thế nào đi." Trình Thanh biết Hứa Ngôn hiện tại chẳng khác nào kiến đang bò trên chảo dầu, đã là bạn bè thì cần phải ra mặt những lúc cần thiết: "Ngày mai nộp đơn xin nghỉ giùm cậu, cần gì thì cứ gọi cho tớ."
Tiếng hít thở từ đầu dây bên kia khựng lại trong giây lát, mất một lúc mới trở lại được như thường, Hứa Ngôn hơi nghẹn giọng nói: "...Trình Thanh, cảm ơn cậu."
"Đừng bận tâm, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân."
Trình Thanh cúp máy, hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra cơ sự này.
Tuy rằng ban đầu có chút lo lắng, thế nhưng sau khi suy xét kĩ, anh khá chắc lần này ông Hứa sẽ không xảy ra việc gì nghiêm trọng. Bởi nếu thật sự có chuyện ngoài ý muốn, thì đây chính là dấu mốc không thể thiếu được trong cốt truyện. Nếu như anh nhớ không lầm, dữ liệu về thế giới này không hề có chữ nào nhắc đến việc ba của Hứa Ngôn gặp tai nạn...
Nói theo cách khác, đây chỉ là vấn đề phát sinh ngẫu nhiên, chưa đến mức quan trọng để trở thành một trong những sự kiện được công nhận.
"Này, dữ liệu được truyền tải qua mỗi thế giới sẽ không có gì sai sót chứ?"
Trình Thanh đang hỏi hệ thống.
Cuối cùng kí chủ cũng chịu nói chuyện với nó, đúng lúc hệ thống đang nhàm chán nên trả lời rất nhanh: "Vụ này thì tôi bảo đảm 100%, ngoài cốt truyện ẩn chưa được mở ra thì thế giới này tuyệt đối sẽ không xảy ra sai lệch gì nghiêm trọng, mà cốt truyện ẩn ở đây chỉ liên quan trực tiếp đến hai nhân vật chính."
Tảng đá đang đè nặng trong lòng Trình Thanh rốt cuộc cũng rơi xuống.
"Vậy thì tốt." Anh lấy bánh kem ra để sẵn lên trên mặt bàn, sau đó đi hâm nóng một vài món ăn để dùng cho bữa tối, phần còn dư thì dùng màng bọc thực phẩm bọc lại rồi bỏ vào trong tủ lạnh.
Sau khi bày biện xong xuôi, anh dùng bật lửa thắp sáng đủ chín ngọn nến trên bánh kem, thầm nghĩ dù sao cũng phải hoàn thành nốt bữa tiệc sinh nhật này.
Hứa Quân Triệt nghe lời Trình Thanh đợi bên ngoài phòng khách, đến khi nghe tiếng anh gọi mới chạy vào.
Đèn trong phòng bếp đã tắt tự bao giờ, nguồn sáng duy nhất đến từ chín ngọn nến tượng trưng cho số tuổi của nó. Giờ đây, trước mắt Hứa Quân Triệt chỉ còn mỗi chàng thiếu niên đang mỉm cười, nói với nó một câu: "Chúc mừng sinh nhật."
Hứa Quân Triệt đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật hư ảo.
Nó không dám chớp mắt nhìn chăm chăm vào ổ bánh, chỉ sợ nến tắt, tỉnh mộng, người cũng sẽ biến mất...
Trình Thanh bảo nó ước nguyện rồi hẵng thổi nến.
Nhất thời nó cũng không biết phải ước điều gì, chỉ im lặng nắm lấy gấu áo của Trình Thanh.
"Sao thế? Em không có tâm nguyện gì muốn thực hiện sao?"
"Điều ước có thể trở thành sự thật không ạ?" Hứa Quân Triệt không trả lời mà hỏi ngược lại.
Đây là một vấn đề khó giải đáp.
Ai có thể khẳng định mọi ước nguyện đều sẽ trở thành sự thật chứ? Anh không muốn nói mấy lời sáo rỗng chẳng dựa trên căn cứ nào với thằng bé. Suy cho cùng, muốn đạt được điều gì đó đều phải dựa vào nỗ lực của chính con người, đâu phải chỉ dựa vào sự giúp đỡ của thần linh.
"Anh cũng không biết." Trình Thanh thành thật nói: "Thế nhưng, nếu em gửi gắm hy vọng vào một điều gì đó, chẳng phải cuộc sống sẽ trở nên có ý nghĩa hơn sao? "Chúng ta sinh ra vốn là để đi tìm lẽ sống mà." Đốm lửa lập loè hắt vào trong của đôi mắt của Trình Thanh, anh đang trả lời câu hỏi, đồng thời cũng là tự nhắc nhở chính bản thân mình.
Hứa Quân Triệt suy nghĩ một lúc, rốt cuộc vẫn chắp tay cầu nguyện trước nến.
Bởi vì sâu thẳm trong thâm tâm, nó nhận ra mình đã bắt đầu có thứ để kỳ vọng.
Có lẽ Trình Thanh sẽ chẳng bao giờ biết được, rằng nguyện vọng từ lần sinh nhật 9 tuổi cho đến năm 20 tuổi của Hứa Quân Triệt, từ đầu đến cuối đều chưa bao giờ thay đổi...
Thời điểm cắt bánh, Trình Thanh quan sát phản ứng của đứa nhỏ khi ăn thử miếng đầu tiên, ngập ngừng hỏi một câu: "Thế nào, ăn được không?"
Quả thật chiếc bánh này không được đẹp mắt cho lắm, nhưng hương vị chắc không đến nỗi nào đâu nhỉ?
Hứa Quân Triệt vốn dĩ rất thông minh, chỉ cần dựa vào thái độ của Trình Thanh cùng với hình dạng đặc thù của chiếc bánh, liền có thể đoán ra được phần nào.
"Rất ngon, là do anh làm đúng không ạ?"
"Đoán trúng rồi..." Trình Thanh đưa tay sờ mũi, nghe Hứa Quân Triệt khen mới yên tâm nói: "Lần đầu tiên nên anh chỉ làm được đến thế, may là em không ghét bỏ."
【 Độ hảo cảm của Hứa Quân Triệt: +5; độ hảo cảm hiện tại: 60 】
Cho dù nó vốn dĩ không thích đồ ngọt, thế nhưng bánh kem Trình Thanh tặng chính là thứ ngoại lệ đầu tiên. Nếu như không phải do Trình Thanh ngăn cản, e rằng thằng nhóc này chỉ hận không thể đem cả ổ bánh chứa vào trong chiếc bụng nhỏ của mình...
Cả hai người chẳng mấy chốc đã xử lí xong bữa tối. Sau khi biết anh sẽ ở lại qua đêm, đứa nhỏ liền tự giác đi chuẩn bị sẵn mền gối dự phòng.
Trình Thanh mượn tạm quần áo sạch của Hứa Ngôn, sau khi tắm rửa xong bèn kéo Hứa Quân Triệt đi ngủ sớm. Dù sao ngày mai cả anh và thằng bé đều phải đến trường học.
"Ngủ ngon nhé."
Đèn trong phòng đều đã tắt, bóng tối bao trùm khiến Hứa Quân Triệt không thể thấy rõ được khuôn mặt của người nằm cạnh. Vào thời khắc này, nó chỉ có thể dựa vào thân nhiệt, cùng với tiếng hít thở trong không khí để nhận biết sự có mặt của Trình Thanh.
Mệt mỏi nguyên ngày hôm nay, mí mắt Trình Thanh đã sớm có dấu hiệu sụp xuống. Trước giờ anh vẫn luôn là loại người dễ đi vào giấc ngủ, cho dù ở chỗ lạ cũng sẽ không ảnh hưởng gì.
Thời điểm sắp nằm chiêm bao đến nơi, bên cạnh lại đột nhiên phát ra động tĩnh... Tiếp theo, một thân hình nhỏ nhắn lăn thẳng vào trong lồng ngực anh. Còn chưa thoát khỏi kinh ngạc, Trình Thanh đã nghe Hứa Quân Triệt khẽ nói: "Em hơi lạnh."
Anh nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, sau đó trở tay ém lại chăn cho đứa nhỏ.
Đúng là dạo này tiết trời đã bắt đầu trở lạnh. Vốn dĩ sức đề kháng của trẻ con không bằng người lớn, sơ sẩy một chút thôi cũng rất dễ bị cảm mạo.
"Anh ơi, như thế nào là thích ạ?" Hứa Quân Triệt nằm trong lòng anh, đột nhiên hỏi lại vấn đề mà nó thắc mắc từ chiều.
"À..." Trình Thanh hơi hối hận vì bản thân đã lắm lời, thế nhưng cũng không còn cách nào khác: "Thích chính là cảm giác tim đập nhanh khi ở cạnh một người, không gặp sẽ thấy nhớ, gặp được rồi lại chẳng muốn chia xa."
Hệ thống: "... Sao nghe mấy câu này cứ quen quen vậy?"
Trình Thanh đáp lại âm thanh trong đầu: "Sách vở đều ghi như thế cả đó."
"..."
Hứa Quân Triệt im lặng nghe tiếng hít thở của anh trong bóng tối, sau khi tự đối chiếu với bản thân xong liền đưa ra kết luận.
À, thì ra cảm giác này được gọi là thích.
Thì ra... Hứa Quân Triệt nó đã bắt đầu thích Trình Thanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT