Hàn như trong lòng không vui nhưng cô không phản kháng, ở Miền Bắc thế lực của Hắc Long rất lớn dù cô có báo cảnh sát thì cũng không có ích gì cứ coi như ngủ cùng chó vậy.
Hàn Như mặc kệ Lương Hải tự mình chìm vào giấc ngủ cô rất dễ ngủ vì đặc thù công việc thường xuyên phải đi quay.
Lương Hải nhẹ nhàng quay người Hàn Như để cô đối diện với anh một cảm giác bình yên chưa từng có, mỉm cười hôn nhẹ lên trán Hàn như cùng ôm cô vào giấc ngủ.
Sáng sớm điện thoại Hàn Như đổ chuông.
Đưa tay với điện thoại trên đầu giường “Alo”
“Hàn Như là tôi Tô Bắc,”
“Tô Bắc anh gọi tôi có việc gì.” Hàn Như mở loa ngoài để điện thoại xuống gối
“Tôi mới về nước muốn đón Gạo Nếp đi chơi.”
Hàn Như bực bội trả lời: “Đón Gạo Nếp anh gọi cho Lương Yên chứ gọi tôi làm gì.”
“Hàn Như, Lương Yên cô ấy không chịu gặp tôi.”
“Tô Bắc loại đàn ông như không xứng ở cạnh Gạo Nếp, còn nữa Lương Yên cô ấy về, nhà họ Lương rồi.”
Nói xong liền cụp máy.
Lương Hải nhìn Hàn Như anh tỉnh trước khi cô nghe điện thoại, cũng đã nghe Lương Yên kể về Hàn Như biết cô rất thương Gạo Nếp lúc đầu anh còn nghi ngờ nhưng người ấy là Hàn Như thì anh không còn nghi ngờ gì nữa.
“Như người gọi cho em là ba của Gạo Nếp.”
Hàn Như ghe giọng Lương Hải mới nhớ ra cô không ở một mình khóa điện thoại để về chỗ cũ.
“Không phải.” nói xong đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
“Hàn Như đây không phải việc em nên giấu.” Hàn Như lười trả lời anh ta loại người không có trái tim như anh ta thì làm gì có tư cách phán xét người khác.