Bạch Nguyệt Sa đã cố gắng từ chối dự án hợp tác quảng cáo với bên của Cố Tư Vũ nhưng cuối cùng cô vẫn là người phải đảm nhận nó vì trong cả đoàn không có ai làm được tốt hơn cô. Vì thế đến tối về, cô lại phải thức rất khuya, đến gần sáng mới tìm ra cách để kết hợp được cho cái quảng cáo đó.
Còn Cố Tư Vũ thì không hề biết đến công việc cô phải làm mà chỉ mải vui vẻ khi được làm việc với cô.
Sáng hôm sau, trời bỗng trở lạnh đột ngột. Bạch Nguyệt Sa ngủ dậy đã vội vàng cho mèo ăn rồi tới chỗ làm luôn mà không để ý tới thời tiết xung quanh.
- Sa Sa, dự án hôm qua...
Vừa đến nơi, đạo diễn đã vội vàng hỏi Bạch Nguyệt Sa về dự án.
- Em nghĩ ra rồi. Chị đọc thử nhé!
Dứt lời, Bạch Nguyệt Sa đưa cho đạo diễn tờ kịch bản mà tối qua cô ngồi làm. Không ngoài dự đoán. Đọc xong, đạo diễn liền nở nụ cười nhìn cô nói:
- Vậy chúng ta làm theo kịch bản này nhé! Cảm ơn em rất nhiều!
- Không có gì đâu ạ! Chị triển khai tới ekip giúp em được không ạ?
- Em không...
- Chị hiểu em nhất mà đúng không?
- Chị hiểu, nhưng sao em không trực tiếp triển khai tới ekip...
- Hôm nay em có lịch thi học kì nên không ở lại được ạ. Chị giúp em nhé!
- Chị xin lỗi, chị quên mất! Làm bài tốt nhé! Đi đường cẩn thận nhé!
- Em cảm ơn chị ạ!
Nói xong, Bạch Nguyệt Sa lại vội vã bắt xe tới trường cho kịp giờ thi. Cô cảm thấy thật may mắn khi đợt này được làm gần trường. Chứ nếu không cô sẽ phải xin nghỉ phép gần tháng để về thi như mấy lần trước. Nghỉ học cô có thể nghỉ được nhưng nghỉ làm thì cô không hề muốn nghỉ tí nào.
Thời tiết hôm nay vừa lạnh vừa âm u nhưng trong lòng
Cố Tư Vũ đang tràn đầy ánh nắng. Anh đang rất háo hức được gặp cô và được làm việc cùng cô hôm nay. Nhưng rất nhanh, tâm trạng anh lại trở nên âm u như bầu trời lúc này khi chỉ nhận được tờ kịch bản của cô.
- Sa Sa hôm nay không đi làm à đạo diễn Mai? - Cố Tư Vũ không vui hỏi.
- Không. Hôm nay con bé có lịch thi học kỳ nên về trường rồi. Mà... em có quen con bé à? - Đạo diễn tò mò.
- Đúng rồi. Nhưng mà sao chị lại hỏi vậy?
- Tại chị thấy cách em gọi con bé... Chị thấy chỉ người nào thân với con bé hay làm việc lâu với con bé mới gọi con bé như vậy.
- À vâng... đúng là thế... Vậy giờ chúng ta bắt đầu vào việc thôi!
Mọi người lại bắt tay làm việc như bình thường. Duy chỉ có Cố Tư Vũ là không có chút hứng nào để ý tới công việc nữa. Anh đành quay lại công ty ngồi chán nản trong phòng làm việc. Mọi lịch trình trong ngày hôm nay anh đều hủy hết. Giờ anh mới hiểu tình cảm của mình dành cho cô lớn đến mức nào. Vậy mà ngày trước anh lại để cho cô chịu tổn thương một thời gian khá dài...
- Sa Sa! Hôm nay thi xong môn cuối rồi, bọn mình làm một tour quanh thành phố đi!
Vừa ra khỏi phòng thi, Diệp Châu đã nhảy tới khoác vai Bạch Nguyệt Sa rủ rê.
- Vậy cũng được! Hôm nay tao cũng không muốn đến chỗ làm lắm!
- Sao thế? Điều gì đã khiến cho một con người nghiện việc như mày lại không muốn đi làm vậy?
- Tao... Chương trình của bọn tao nhận hợp tác quảng cáo của người đó...
- Sao cơ? Nhưng mà hắn có cái gì để mà quảng cáo?
- Thì... mấy chi nhánh trung tâm thương mại đó...
- Ủa rồi mấy cái trung tâm thương mại đó quảng cáo kiểu gì? Nó có cái gì để quảng cáo?
- Tao giải quyết xong vấn đề đó rồi. Giờ tao muốn tránh một chút... Mình có thể đi đâu được nhỉ?
- Ra phố đi bộ không? Hay là đi xem phim? Mà vẫn phải đi ăn trước đã! Tao đói rồi!
- Ừm! Đi thôi!
Nhưng Bạch Nguyệt Sa có muốn tránh cũng không được. Ông trời vẫn như muốn trêu cô vậy. Cả hai vừa đến quán ăn quen thì bắt gặp bóng người rất quen đang ngồi gọi món.
Cố Tư Vũ thấy quá chán nản nên ra quán ăn mà ngày trước hay đi ăn cùng cô. Nhưng nhờ vậy anh lại được gặp cô.
- Tiểu Châu...
- Sao cơ?
- Hay mình đổi món đi! Tao hết muốn ăn lẩu rồi....
- Vậy đi qua ăn cơm ở quán kia nhé?
- Ừm! Đi thôi!
Bạch Nguyệt Sa đã nhận ra anh còn Diệp Châu thì không. Cô cũng không muốn để cho Diệp Châu nhìn thấy anh nên mới đòi đổi quán. Còn Diệp Châu thì không nghĩ nhiều. Hiếm lắm mới thấy một lần cô chủ động đòi thứ gì đó nên chiều theo ý cô ngay lập tức mà không cần biết lí do gì hết.
Cố Tư Vũ thấy cô vừa mới đến đã rời đi liền thấy hụt hẫng. Anh còn nhớ ánh mắt ban nãy của cô. Vừa né tráng, vừa ghét bỏ, thêm chút thất vọng. Cô đã sang quán đối diện. Có chút may mắn cho anh là cô ngồi ở bàn ngoài trời. Ít ra anh có thể ngắm cô được một chút. Một chút vậy là đủ rồi. Ngày trước anh đã không quan tâm cũng như được nhìn cô nhiều rồi. Bây giờ anh phải tận dụng mọi cơ hội để được nhìn cô cho rõ, để có thể in sâu hình bóng của cô vào trong tâm trí.
Nhưng mọi thứ... cũng không thể theo ý của người ta mãi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT