Chuyện hạn ngạch trở lại thành phố của Lý Trường Mỹ bỗng chốc tan tành mây khói, tin tức hôm nay vừa nhận được đã được trưởng đại đội xác nhận là hoàn toàn chính xác, tên của Lý Trường Mỹ đã bị gạch khỏi danh sách.

Bên trong khu ký túc xá, Lý Trường Mỹ khóc lóc nức nở, cô ta kêu gào không ngừng, tiếng khóc to tới nổi cả khu ký túc xá đều nghe thấy tiếng của cô ta, giống như muốn để tất cả mọi người biết chuyện cô ta đã để vụt mất hạn ngạch trở lại thành phố vậy.

Diệp Hồng Hà nghe tin từ hôm qua lại cảm thấy lờ mờ khó hiểu, chuyện hạn ngạch trở lại thành phố phía bên công xã không phải đã được công bố rồi sao? Lý Trường Mỹ cũng đã thu dọn xong xuôi đồ đạc của mình, hơn nữa thủ tục giấy tờ cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ sẵn sàng chờ ngày trở lại thành phố, sao bây giờ lại nói hạn ngạch này không còn nữa?

Hoắc Sênh hỏi: “Hiện tại, hạn ngạch quay lại thành phố là của ai?” Chẳng lẽ suất quay về không phải là của Lý Trường Mỹ sao?

Ánh mắt của mọi người ngay lập tức chuyển đến cái người ngồi bên cạnh Hoắc Sênh, đó chính là Diệp Hồng Hà.

Diệp Hồng Hà sửng sốt một hồi, sau đó không thể tin nổi chỉ vào chính mình: "... Là tôi sao?" Cô ấy đã đến thôn Hà Câu được vài năm, những người có được hạn ngạch quay về thành phố cứ hết đợt này đến đợt khác. Cô ấy cảm thấy chán chường và cũng không còn hy vọng gì nữa, gần đây cô ấy còn dự tính tìm một người đàn ông bình thường để kết hôn và trải qua một cuộc sống bình yên.

"Sao có thể...sao có thể là tôi được chứ!?" Diệp Hồng Hà kinh hãi không thể nói nổi nên lời, cô ấy vừa mới đến thị trấn một chuyến, lúc trở về thế mà lại nhận được một cái bánh bao to đùng từ trên trời rơi xuống.

"Hoắc Sênh, cô mau nói cho tôi biết, có phải là do cô làm không!" Lý Trường Mỹ tóm lấy Hoắc Sênh mong muốn tìm kiếm câu trả lời từ cô, nhất định là do Hoắc Sênh, nếu không chuyện hạn ngạch của cô ta rõ ràng đã xong xuôi hết, tại sao sắp tới ngày trở về thành phố, hạn ngạch của cô ta lại không còn nữa.

Giọng điệu nghiến răng nghiến lợi, như thể Hoắc Sênh mới là người có quyết định cuối cùng về hạn ngạch quay lại thành phố vậy, cô tức giận cười: "Đồng chí Lý à, cô không thể nói năng bậy bạ như vậy được, chuyện này thì liên quan gì đến tôi chứ? Nếu như cô có bất mãn gì hay có vấn đề gì, cô nên đến gặp bí thư chi bộ công xã để được giải đáp thắc mắc, hạn ngạch quay lại thành phố là do đại đội trưởng đề xuất sau đó đưa cho bí thư chi bộ công xã kiểm duyệt và ký kết. Tôi chỉ là một thanh niên trí thức nhỏ nhoi thì có thể làm được gì chứ? Hay là cô nghi ngờ đội trưởng Tôn và bí thư chi bộ công xã không nghiêm khắc với bản thân nên đã để xảy ra sai sót?" Chỉ với mấy câu ngắn gọn, không hề dài dòng lôi thôi nhưng Hoắc Sênh đã khiến Lý Trường Mỹ sững sờ không thể nói gì được.

Trước đây Hoắc Sênh thường không nói nhiều, tính cách khép nép xa cách với mọi người xung quanh, đã vậy còn từng nhảy sông tự tử. Nhưng tính cách bây giờ của cô đã khác xa rất nhiều so với trước kia, tính cách ôn hòa khiêm nhường, không còn vẻ lạnh lùng ít nói, hơn nữa miệng lưỡi còn rất trơn tru, vô cùng sắc bén khiến người khác không thể nói lại.

Mấy thanh niên trí thức ngồi bên cạnh an ủi Lý Trường Mỹ vừa nghe thấy thế liền nghĩ cô nói rất có lý. Trong nhà Hoắc Sênh xảy ra chuyện, bây giờ gia đình đã cắt đứt quan hệ với cô, hơn nữa nếu thực sự là do Hoắc Sênh động tay động chân, thế thì tại sao hạn ngạch quay về thành phố lại không phải là cô mà lại là người thanh niên trí thức lão làng Diệp Hồng Hà.

Bình thường Diệp Hồng Hà có nhận thức tư tưởng cao, bí thư chi bộ công xã và đội trưởng cũng không hề nói cái gì về chuyện cân nhắc đem hạn ngạch chuyển qua cho cô.

Mấy thanh niên tri thức thấy tình hình trở nên phức tạp liền nhanh chóng giải tán, chuyện hạn ngạch quay về thành phố của ba đội thật sự lộn tùng phèo cả lên rồi. Trước là Hoắc Sênh, sau lại là Lý Trường Mỹ, bây giờ lại đổi sang cho Diệp Hồng Hà, làm cái chuyện thật chẳng khác nào ngôi nhà trò chơi của bọn trẻ con, truyền hết đứa này đến đứa kia.

Diệp Hồng Hà không thể ngồi yên được nữa, cô ấy nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, còn nói là muốn đi tìm đội trưởng Tôn hỏi rõ tình hình, sau đó liền vụt đi như một cơn gió. Lúc này trong phòng ký túc xá chỉ còn Hoắc Sênh và Lý Trường Mỹ, nhưng hai người không ai thèm để ý tới ai.

Hoắc Sênh cảm thấy kỳ quái, rõ ràng dựa theo tình tiết trong nguyên tác, hạn ngạch này phải là của Lý Trường Mỹ mới đúng, thế nào mà lại biến thành của Diệp Hồng Hà rồi? Chẳng lẽ là do cô không đi theo đúng cốt truyện trong nguyên tác, cho nên bây giờ kết cục của mỗi người đều không còn y như trước nữa sao?

"Hoắc Sênh, thật sự là do cô làm phải không?" Lý Trường Mỹ ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm vào Hoắc Sênh, cô ta khàn giọng hỏi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Không phải do tôi làm."

Lý Trường Mỹ nhìn chằm chằm vào Hoắc Sênh, cố gắng tìm ra chút biến hóa trên khuôn mặt của cô, nhưng Hoắc Sênh lại rất thẳng thắn, cô ta cắn môi, chẳng lẽ thật sự không phải là do Hoắc Sênh làm sao? Cô ta đã chịu đựng đủ cơn ác cảm với cái tên đàn ông Tôn Kính Văn gớm ghiếc kia, nhưng tại sao hạn ngạch nói đổi liền đổi ngay chứ? Bây giờ cô ta không biết phải làm thế nào, nếu Tôn Kính Văn không chịu nhúng tay vào, cô ta phải biết trông chờ vào ai đây?

Trời còn chưa hửng sáng, sau tiếng gà gáy bên ngoài, bên tai liền truyền đến tiếng kêu gào đầy giận dữ.

"Đến giờ đi làm rồi!"

Những người trong ký túc xá thanh niên trí thức liền nhanh chóng thức dậy và chuẩn bị làm việc, vết thương trên tay của Hoắc Sênh cũng đã lành, cho nên cô lại bắt đầu trở lại công việc như trước: kiếm công điểm*.

*Công điểm (工分): đơn vị đo lường thù lao, là đơn vị được các hợp tác xã sản xuất nông nghiệp và công xã nhân dân sử dụng trong lịch sử Trung Quốc để tính khối lượng công việc và thù lao lao động của các thành viên. Giá trị của công điểm là giá trị trung bình của tổng giá trị sản lượng của đơn vị lao động chia cho số người, sau đó chia đều cho các ngày làm việc trong năm trừ ngày lễ để được mức lương đăng ký.

Đêm qua cô biết mình phải đi ngủ sớm để sáng mai dậy sớm, như vậy thì tinh thần mới cảm thấy thoải mái, nhưng Lý Trường Mỹ và Diệp Hồng Hà lại ngủ không ngon, đôi mắt của hai người đều đỏ ngầu, dáng vẻ vô cùng uể oải. Bộ dạng của Lý Trường Mỹ còn có thể giải thích được, dù sao vì để tranh được hạn ngạch quay về thành phố cô ta đã cố gắng phấn đấu rất nhiều, bây giờ mọi nỗ lực lại không cánh mà bay, nhưng đối với Diệp Hồng Hà, cô lại không hiểu vì sao cô ấy trở nên như vậy.

Một nhóm thanh niên trí thức đã đến nhà kho nơi cất giữ nông cụ và tụ tập với các thành viên khác trong đội. Đội sản xuất của Hoắc Sênh là đội sản xuất thứ ba, nông cụ và các tài sản tập thể công cộng khác của đội được cất giữ ở đây: "Tự mình đi lấy đi, động tác nhanh lên một chút." Nữ thanh niên trí thức này trông như một con hồ ly tinh, lại dám nói người đàn ông của bà ta giở trò đồi bại, bà ta đã thẩm vấn ông chồng của mình, ông ta nói tất cả đều do một tay Hoắc Sênh bày trò để lấy được hạn ngạch dành cho thanh niên trí thức.

Những thanh niên trí thức từ thành phố này không tốt bằng các thành viên trong thôn xã khác, không làm được cái tích sự gì thì thôi còn đi bôi nhọ danh dự, làm mất uy tín của cả đội.

Không ít người trong thôn còn lấy chuyện này ra làm trò cười, lúc này bà ta nhìn thấy cả Hoắc Sênh và Lý Trường Mỹ đang đứng trong đám người, khuôn mặt của bà ta liền lập tức biến sắc.

Hoắc Sênh nhìn thấy găng tay liền do dự một hồi, bẩn thỉu cũng không sao, xét cho cùng, thứ này cũng được sử dụng cho công việc, nhưng nếu găng tay đã bị mòn thì không thể sử dụng lâu được.

Nhưng Hoắc Sênh vẫn lấy thứ đó và ghi tên của mình vào sổ đăng ký, sau đó đi tới góc tường nhặt lấy cái xẻng và liềm, lưỡi liềm sẽ được lau sáng sau mỗi ngày làm việc, cho nên lưỡi liềm luôn luôn sắc bén.

Sau khi nhận nông cụ, tất cả thành viên của ba đội tập trung lại với nhau, chờ đội trưởng hô khẩu hiệu, hô khẩu hiệu xong mới bắt đầu tập trung làm việc.

Tôn Kính Văn là đội trưởng đội sản xuất thứ ba, ông ta tiến lên phía trước, trên môi nở nụ cười đúng như người ta mô tả. Nụ cười ấy trông rất thật thà và lương thiện, nhưng những thứ đó chẳng qua chỉ là giả tạo mà thôi.

Lý Trường Mỹ mới mười sáu mười bảy tuổi, là độ tuổi nở rộ của người con gái, cái tên Tôn Kính Văn này nhìn thế nào cũng giống như cha của cô ta vậy.

Bây giờ hạn ngạch của Lý Trường Mỹ đã không còn, cho dù có chạy đến văn phòng của Tôn Kính Văn cũng chả có ích gì. Có lẽ lần sau khi chạy đến văn phòng bí thư chi bộ, cô ta sẽ dùng hết mọi mánh khóe để lấy cho bằng được hạn ngạch tiếp theo.

Các xã viên giơ nông cụ đi theo Tôn Kính Văn đang đi phía trước, trong miệng hô to khẩu hiệu, Hoắc Sênh cũng làm theo bọn họ.

“Hôm nay anh chịu trách nhiệm bón phân cho cánh đồng này.”

Sau khi hô khẩu hiệu, Tôn Kính Văn bắt đầu phân công công việc phải làm trong ngày hôm nay cho các thành viên trong đội, Lý Trường Mỹ đứng ở trước mặt Hoắc Sênh, công việc bón phân dễ dàng hơn nhiều so với những công việc khác.

Khi đến lượt Hoắc Sênh, nếp nhăn nơi khóe mắt Tôn Kính Văn khi cười càng sâu, nhìn thấy ông ta cười như vậy khiến cả người Hoắc Sênh khẽ rùng mình, cuối cùng, Tôn Kính Văn đã phân bổ năm phân điểm lúa mì cho Hoắc Sênh.

Nhìn chung, công việc chăm sóc là do những nữ thanh niên trí thức đảm nhiệm, còn những công việc nặng nhọc như thu hoạch lúa mì và đào đất do các đồng chí nam đảm nhận. Nữ thanh niên trí thức làm công việc tưới nước, làm cỏ, mặc dù công điểm có ít hơn chút xíu, nhưng các nữ thanh niên trí thức đều rất vui. Hoắc Sênh được giao nhiệm vụ cắt lúa mì, nhưng lại có tới năm phân đất lận, đây rõ ràng là muốn làm khó cô mà.

Hoắc Sênh đứng đơ cả người, dùng liềm có thể cắt lúa mì sao? Cái liềm nó không làm cô bị thương là may lắm rồi.

Diệp Hồng Hà đứng ngay bên cạnh cô, vừa định lên tiếng nói mấy câu bênh vực Hoắc Sênh, nhưng ai có mắt đều nhìn ra được chuyện gì đang xảy ra, thế là cô ấy cũng không dám tiến lên gây sự, tránh rước họa vào thân.

Nhưng không ai ngờ tới Hoắc Sênh lại cầm nông cụ của mình lên và đi làm mà không hề oán trách một lời nào.

Tôn Kính Văn nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, khuôn mặt non nớt có thể chảy nước của cô khiến lòng ông ta càng thêm ngứa ngáy. Ông ta đã nhiều lần ra ám hiệu cho Hoắc Sênh, Hoắc Sênh cũng bí mật tặng quà cho ông ta, nhưng luôn từ chối ngủ chung với ông ta. Cho nên đến cuối cùng ông ta đã nhường vị trí hạn ngạch cho người biết điều hơn cô, đó chính là Lý Trường Mỹ.

Thật không ngờ chỉ vì chuyện hạn ngạch mà Hoắc Sênh lại gây ra rắc rối lớn cho ông ta, bí thư chi bộ công xã nhiều lần trách cứ ông ta. Ông ta và bí thư chi bộ công xã là thân thích với nhau, nên đương nhiên phải giúp đỡ ông ta, đem vị trí hạn ngạch này giao cho Lý Trường Mỹ.

Nhưng vài ngày trước, bí thư chi bộ công xã lại nói muốn bỏ qua hạn ngạch lần này của Lý Trường Mỹ và chờ tới lần sau, ông ta ngẫm nghĩ như vậy cũng tốt, mặc dù Lý Trường Mỹ không giỏi bằng Hoắc Sênh, nhưng dù gì cũng là một thanh niên trí thức xinh đẹp mười sáu mười bảy tuổi, trong năm nay ông ta nhất định sẽ khiến cô ta mềm lòng, còn Hoắc Sênh sớm muộn gì cũng sẽ phải phục tùng dưới bàn tay của ông ta thôi.

Trong đội sản xuất, ai xúc phạm đội trưởng sẽ không có được ngày tháng vui vẻ, có thể nói đội trưởng cũng giống như hoàng đế vậy, cho nên về điểm này Hoắc Sênh đương nhiên phải chịu thiệt thòi.

Liềm vừa nhanh vừa bén, trong nguyên tác Hoắc Sênh chưa từng làm mấy lần công việc đồng áng nặng nề, Hoắc Sênh của hiện tại cũng chưa từng làm qua.

Cô làm rất chậm, trời ngày càng sáng hơn, mọi người đứng tên mình đã hoàn thành công việc, chỉ còn mỗi Hoắc Sênh vẫn tiếp tục công việc cắt lúa trong đống lúa mì.

Cô đổ đầy mồ hôi trên đầu, khuôn mặt đỏ bừng, mặt trời càng lúc càng lên cao, ánh nắng chiếu rọi vô cùng gắt gao, thế là Hoắc Sênh dứt khoát ném chiếc liềm đi, ngồi trong đống lúa mì nghỉ ngơi một lúc, cô đã làm suốt cả buổi sáng, bây giờ mệt đến mức chẳng còn sức làm.

"Hoắc Sênh!" Diệp Hồng Hà đã hoàn thành công việc của mình, cô ấy đi ngang qua Hoắc Sênh, công việc của cô ấy không nặng lắm, cho nên cô ấy đã làm xong từ sáng sớm, cô ấy nhanh chóng trở lại ký túc xá thanh niên trí thức và mang cho Hoắc Sênh một chậu nước.

“Cậu định làm cái này cho tới bao giờ đây!” Diệp Hồng Hà thấy Hoắc Sênh bận rộn như vậy, năm phân lúa mì dưới tên mình cắt mãi còn không xong, cứ thế này có khi tới nửa đêm cũng chưa hoàn thành.

Sau khi Diệp Hồng Hà nói xong, cô nhìn khắp xung quanh, khi không thấy ai chú ý tới mình, cô ấy liền cầm liềm lên để giúp Hoắc Sênh làm việc. Cô ấy làm việc nhanh hơn hơn nhiều so với bộ dáng chậm chạp của Hoắc Sênh, chỉ trong một thời gian ngắn, lúa mì thu hoạch được gần như đã bắt kịp phần thu hoạch của Hoắc Sênh cả buổi sáng.

"...Hoắc Sênh." Diệp Hồng Hà cắm liềm vào đống lúa mì, ghé vào tai Hoắc Sênh nói: "Cậu có biết lúc nãy đi ngang qua đây tớ đã nhìn thấy ai không? Tớ đã nhìn thấy Lý Trường Mỹ đấy, cô ta đang đi cùng với đội trưởng Tôn. Trước đây cậu đã từng nói hai người họ có quan hệ mập mờ với nhau, có vẻ như chuyện này là thật đấy."

Hoắc Sênh im lặng không nói gì, cô chỉ chăm chú phần công việc của mình.

Trong lòng Diệp Hồng Hà dấy lên một suy nghĩ, cô ấy cảm thấy rất vui vẻ khi hạn ngạch quay về thành phố lần này rơi trúng đầu mình, cô ấy vui đến nỗi cả đêm qua đều trằn trọc, ngủ thế nào cũng không được yên giấc. Nhưng vừa rồi nhìn vào mối quan hệ giữa Lý Trường Mỹ và đội trưởng Tôn, cô ấy có dự cảm không tốt rằng vị trí hạn ngạch này có khi không thể giữ được lâu.

"Lần này có thể trở về được thì trở về thôi, nếu không về được thì chờ tới lần sau. Hoắc Sênh nói xong lại tiếp tục cầm liềm lên tiếp tục cắt lúa mì. Theo lý mà nói, nếu theo đúng tình tiết trong nguyên tác, sau khi cô gây rối, Lý Trường Mỹ đã đi tìm bí thư chi bộ công xã và giành được hạn ngạch này.

Bây giờ, cô không đi gây rối, hạn ngạch đã là của Diệp Hồng Hà, cô thật sự không biết bí thư chi bộ công xã nghĩ cái gì nữa, nhưng chỉ e lần này Lý Trường Mỹ đã chủ động đi tìm bí thư chi bộ công xã để thương lượng, có trời mới biết hạn ngạch này cuối cùng sẽ về tay ai.

Hoắc Sênh vẫn nói rất bình tĩnh, Diệp Hồng Hà đột nhiên hiểu ra, hạn ngạch nên là của ai thì sẽ là của người đó. Cô ấy thu dọn đồ đạc trước, nếu hạn ngạch thật sự thay đổi, có lẽ cô ấy phải đợi lần sau giống như những gì Hoắc Sênh nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play