Muốn đi từ xã Chính Hồng đến thành phố B phải ngồi mất sáu tiếng đồng hồ trên xe lửa. Nhưng xe lửa thường xuyên đến trễ vậy nên thực tế để đến thành phố B cũng phải mất bảy tám tiếng đồng hồ. Triệu Vệ Đông cùng Hoắc Sênh xuất phát từ thôn Hà Câu trước một ngày đến chỗ Vương Tứ Bảo ở một đêm mới lại tiếp tục đi.

Vướng Tứ Bảo lấy hai chiếc ghế đưa cho bọn họ, để bọn họ lại đây ngồi còn mình thì ngồi cùng họ một lúc. Hoắc Sênh biết gần đây ông đang vội nên cô về trước dù sao cô cũng không mang nhiều đồ lắm. Triệu Vệ Đông cũng không mang cái gì chỉ có chút quần áo của cô được Triệu Vệ Đông cầm trên tay, cô không cần phải làm cái gì.

Người đợi xe không nhiều lắm, lác đác chỉ có vài người hình như rất vắng khách. Dù sao trạm xe của xã Chính Hồng cũng không phải trạm xe lớn nên có rất ít người.

Ở nhà trạm xe bán bánh mì béo ngậy, bánh mì được dùng giấy trong suốt bọc lại, trên giấy có in hình đầu máy xe lửa. Bánh mì thuôn dài, nó là món khoái khẩu của người đi tàu, ai cũng tranh nhau mua một chiếc. Có người mua được mở gói giấy ra liền ngửi thấy hương thơm của bánh mì, cảm thán một câu: “Chưa ăn chỉ ngửi mùi thôi mà đã chảy nước miếng”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play