Khi Hoắc Sênh trở lại thôn Hà Câu đã là một tuần sau, cô mang theo một giỏ đồ tốt, trong đó có phấn Phú Cường, một con gà mái già đã bị giết và đang chờ cho vào nồi, cùng các loại đồ ăn vặt linh tinh khác mà Vương Tứ Bảo nhét đầy một giỏ cho cô, dùng vải bịt chặt để tránh người khác nhìn thấy đỏ cả mắt.

Hoắc Sênh dậy sớm muốn bắt chuyến xe sớm nhất trở về, nhưng trước khi cô chuẩn bị rời đi thì Tưởng Hiển đã đến hỏi Hoắc Sênh khi nào giao hàng mẫu và thêm một số việc khác.

Các bản vẽ đã được Hoắc Sênh vẽ sẵn, kiểm tra lại là được, về phần thành phẩm, có lẽ sẽ mất nửa tháng để tạo ra một mẫu quần áo, kiểu quần cô vẽ cũng giống kiểu ống loe quần dài, nó không phức tạp để làm, nhưng chiếc áo thì có thể không được nhanh cho lắm, Hoắc Sênh đã tính toán thời gian và cho Tưởng Hiển thời gian chính xác để anh ta đến lấy nó, sau đó, hai người thảo luận một số chi tiết, lúc đó đã gần trưa.

“Trong khoảng thời gian này tôi không ở công xã Chính Hồng, nửa đường có chuyện gì thì cứ đánh tin cho tôi, tiền cứ tính vào phần tôi.” Lát nữa Tưởng Hiển sẽ bắt xe đi nơi khác, nên anh ta để lại phương thức liên lạc cho Hoắc Sênh, kẻo sau này muốn tìm lại không thấy người đâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play