Lợn rừng thảo mọc nhiều hơn trên sườn đồi và mương sông, Triệu Vệ Đông không xuống mương sông vì chân không thể xuống nước, vì vậy anh đến sườn núi mà người trong thôn hay thả rông heo, bò, ở cái thời kì này, không ô nhiễm, núi xanh nước lành, không khí thanh khiết, lợn rừng thảo mọc hoang trên sườn đồi, mọc rất tươi tốt, nhà nào muốn chặt có thể chặt cả sọt.
Hoắc Sênh đang đứng ở phía sau chân què của anh, đợi Triệu Vệ Đông trên sườn núi ném lợn rừng thảo mà anh đã cắt cho cô, còn cô chịu trách nhiệm nhặt lợn rừng thảo bỏ vô sọt như nhặt vỏ sò.
Cỏ heo rừng mềm, xanh mướt, thoạt nhìn hơi giống rau diếp, lá cỏ có phân lớp rõ ràng, mọc thành cụm từng chùm thẳng tắp với nhau, phiến lá xòe ra kéo dài khá đẹp mắt, lưỡi hái vụt xuống “xẹt’’ một cái là có thể gom được cả đống.
Có vài người đang chăn thả gia súc trên sườn núi, một ông già trong số đó nhìn thấy Triệu Vệ Động thì chào đón nồng nhiệt: “Đông Tử, dắt người thương đi ngắt cỏ à, tính khi nào kết hôn đây.’’
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT